“Nếu không có đan dược trợ giúp cải thiện kinh mạch thì cả đời này ngươi cũng chỉ đành dừng lại ở Tụ Khí tầng một mà thôi.”Lời nói của Khương Kha liên tục quanh quẩn trong đầu của Mạc Thiên Sinh.
Phải biết đối phương là một vị tiền bối với tu vi cao cường lại là luyện đan sư của Hoàng Dược Cốc nên phán đoán hẳn sẽ không sai lầm.Ngay khi vừa mới đột phá, Mạc Thiên Sinh cứ ngỡ bản thân đã thuận lợi qua được bước ngoặc khó khăn, ai ngờ đâu một câu nói của Khương Kha đã làm hắn trực tiếp tỉnh lại từ cơn mộng.
Đúng thế, ai nói thành công trùng kích Tụ Khí Cảnh liền có thể tu luyện như bình thường đâu.“Lão đầu tử, ông nói cái rắm chó gì vậy?”Đúng lúc này, Trác Phàm từ bên ngoài giận dữ đi vào.
Gương mặt hắn đầy vết sẹo cộng thêm thái độ như một tên “lăng đầu thanh”, vừa nóng tính lại côn đồ.Mà phía bên kia, sắc mặt Khương Kha cũng lập tức trở nên khó coi.
Đây là lần đầu tiên ông bị một tên tiểu bối quát mắng trước đám đông như thế.“Hay lắm tiểu tử, dám cả gan mắng ta là lão đầu từ, hôm nay mà không cho ta một lý do chính đáng thì đừng hòng ta nhẹ nhàng trừng phạt.”Trong lòng nghĩ thầm như vậy nhưng bên ngoài Khương Kha vẫn giữ nguyên thái độ của bậc tiền bối.
Ông nhìn Trác Phàm nhàn nhạt nói: “Thanh niên…”Có điều, còn chưa kịp mở lời thì Trác Phàm đã cắt ngang: “Thanh cái gì niên? Miệng chó thì không thể nhả ra ngà voi, đệ đệ của ta phải mất bốn năm kiên trì mới miễn cưỡng đột phá trở thành tu giả chưa được bao lâu.
Lão già nhà ông không nói được lời tốt đẹp thì thôi đi lại còn mang nước đi dập lửa.”Trác Phàm tựa như một tên chợ búa không ngừng quát tháo kêu la, tựa hồ sợ bên ngoài không nghe thấy nên giọng mỗi lúc một lớn.
Quả nhiên, đúng như hắn suy nghĩ, người đi qua nghe tiếng huyên náo liền tụ lại càng đông hơn.Mạc Thiên Sinh lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn Trác Phàm.
Từ khi nào mà hắn trở thành đệ đệ của Trác Phàm vậy.
Đã thế, bốn năm mới trở thành tu giả, cái này dường như hơi phóng đại thì phải, thực tế hắn chỉ mất hai tháng thôi.
Nhưng mà, nếu đây là do sư phụ nói ra thì hắn cũng không nên phanh phui làm gì.Tiếng xì xầm bàn tán dần dần nổi lên, người dân xung quanh chỉ trỏ tựa như bị lời nói của Trác Phàm kích động.Sau lưng Khương Kha, một tên đệ tử rốt cuộc nhịn không được mà bước lên, đưa tay chỉ về phía Trác Phàm quát lớn: “Ở đâu ra một tên đầu đường xó chợ xấu xí tới đây đả kích dân tình.
Có tin bản công tử một cước đá bay ngươi đi không?”Ở một bên, Mạc Thiên Sinh xém chút phun nước bọt.
Hắn nhìn ba động trên người đối phương thì cùng lắm chỉ mới vừa đột phá Tụ Khí Cảnh mà thôi, trước mặt Trác Phàm ngay cả một quyền còn không đỡ nổi chứ nói gì tới một cước đá bay.Lúc này, Trác Phàm chợt lui về sau, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Ngươi nói lão tử là đầu đường xó chợ sao không coi lại mình đi.
Ăn mặc đường hoàng lại thở ra rắm chó, vừa đụng đã đòi đánh người.
Ta xem Hoàng Dược Cốc không phải cái tông môn luyện dược mà là lò đào tạo côn đồ thì đúng hơn.”“Thanh Liêm.
Còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Khương Kha nhìn thiếu niên kia trầm giọng nói.Sau đó ông quay sang Trác Phàm, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Dựa theo Trác Phàm nói, Mạc Thiên Sinh phải mất bốn năm kiên trì mới trở thành tu giả.
Nghị lực như vậy quả thật rất đáng để khen ngợi thay vì phải nói ra sự thật tàn khốc kia.
Nhưng rất nhanh, ông liền nghiêm lại rồi dùng tinh thần lực tạo thành một tấm màn mỏng ngăn cách giống như sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy mấy lời khó nghe của Trác Phàm.Đợi cho tất cả xong xuôi, Khương Kha mới lên tiếng: “Quả thật là lão phu không nên nói ra mấy lời như thế.
Bất quá thanh niên à, ngươi có thể mắng lão phu là lão già thối cũng được ta có thể không so đo với tiểu bối.
Có điều ngươi lại còn mắng cả Hoàng Dược Cốc thì là ngươi sai.
Phải biết tông môn của chúng ta dùng hành thiện cứu người làm tôn chỉ tu luyện.”Trác Phàm nhìn thấy tấm chắn tinh thần ngăn cách ngoại giới kia liền biết được ý định của đối phương.
Khương Kha hẳn là đang dừng lời lẽ, tựa như “lấy đức phục người” để hắn tâm phục khẩu phục tìm lại tôn nghiêm.Thầm cười trong lòng một tiếng, Trác Phàm nhìn Khương Kha nói: “Hành thiện tích đức? Đừng nghĩ lão tử ta không nhìn ra ngươi đem một đống đan dược bán thành phẩm của đám đệ tử tới đây rồi làm như bố thí liền là hành thiện tích đức