Phía bên này, Sùng Si nghe vậy cũng hoảng sợ vội vàng đem đan dược bỏ vào trong miệng.
Càng làm hắn nghi hoặc hơn là loại độc này có tám phần tương tự với độc của Vạn Độc Môn nhưng khi dùng thuốc giải lại thì tác dụng lại vô cùng chậm chạp.Lại thêm một đoạn, đầu óc cả hai dần dần trở nên mơ hồ phải cắn chót lưỡi mới duy trì tỉnh táo.Ôn Thần chợt giảm tốc độ nói với Sùng Si: “Lão Sùng.
Tình huống của ngươi thế nào?”“Không ổn lắm.
Nếu duy trì thêm một canh giờ mà không giải độc tố thì ta chết chắc.” Sùng Si nói.“Tình huống thế này, chỉ sợ hai canh giờ nữa cũng chưa xuống được dưới núi.
Đâu linh thú kia chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ truy sát đâu.”Sùng Si khẽ gật đầu.
Mặc dù cả hai đều đang lăng không nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại.
Hắn quay đầu nhìn Ám Kim Sư Hổ rồi nói: “Ta thấy con súc sinh kia dường như cũng đã bị thương.”“Còn phải nói sao? Nếu không thì làm gì có chuyện chúng ta càng lúc càng kéo dài cự ly như vậy.”“Mẹ nó.
Cũng không biết tiểu tử kia có cái thần thông gì, rõ ràng một thân không có ba động tu vi nhưng dù chúng ta bỏ xa cỡ nào thì cũng bị hắn truy tới.”Nghe Sùng Si nói thế, Ôn Thần cũng cảm thấy ngờ vực.
Nếu như tiểu tử kia là cao thủ cảnh giới Thần Chiếu thì đã hoàn toàn có khả năng giết chết Ám Kim Sư Hổ rồi thậm chí một ý niệm liền đủ để giết hai người bọn họ chứ cần gì phải tốn thời gian như vậy.
Điều này chỉ có thể chứng minh đối phương có phương pháp đặc thù gì đó chuyên môn tìm ra được tung tích của hai người bọn hắn.Trên thực tế, mọi chuyện đúng như Ôn Thần ngờ vực.
Một trong những thần thông của Bạch Quang Thần Đồng chính là Thần Nhãn.
Trác Phàm vừa bắt đầu đã thi triển, cho dù Ôn Thần và Sùng Si có cách xa tới đâu thì trong một phạm vi nhất định vẫn có thể nhìn rõ được.Lại thêm một khắc (mười lăm phút) trôi qua, Ôn Thần càng lúc càng tin chắc đối phương quỷ dị cho nên lên tiếng nói với Sùng Si: “Lão Sùng.
Cứ tiếp tục thế này không bị Ám Kim Sư Hổ giết thì cũng ta cũng mệt chết.”“Ngươi nói không sai.
Chi bằng cùng nhau liều mạng.
Dù gì đầu súc sinh kia cũng không còn lực lượng của linh thú cấp sáu.”Nói rồi hai người nhìn nhau gật đầu rồi đồng loạt dừng lại.
Hai cổ sát khí băng lãnh tức thì toả ra, ánh mắt băng lãnh hung hăng giáng lên trên gương mặt đầy sẹo của Trác Phàm.Chứng kiến cảnh này, khoé miệng của Trác Phàm bỗng nhiên nhếch lên.
Hắn khẽ đưa tay phóng ra, hai viên Thiếc Tử Đảm lập tức xé gió mà rít gào.
Bởi vì hình dạng của chúng tương đối đặc biệt lại thêm tao tác của hắn vô cùng điêu luyện cho nên cả hai ám khí đều bay đi với một quỹ đạo không xác định.Bất quá, cao thủ Thiên Huyền dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền.
Một khi quyết định ở lại chiến đấu, Sùng Si và Ôn Thần dĩ nhiên sẽ buông ra toàn bộ lực lượng.
Chỉ thấy mỗi người đều nhếch miệng khinh thường, đợi khi Thiếc Tử Đảm đến gần liền đưa tay chụp được.Có điều, trong một khoảnh khắc, Sùng Si và Ôn Thần khẽ biến sắc.
Thiếc Tử Đảm này nhìn thì nhỏ nhưng trọng lượng đúng là không thể xem thường kết hợp cùng lực ném mạnh khiến ai nấy đều thấy đau thấu tâm can.Tuy nhiên vì không muốn mất mặt trước đối phương, Sùng Si và Ôn Thần đều nén đau mà biểu hiện bình thường.
Nguyên lực một thân bạo phát đen viên Thiếc Tử Đảm vốn được làm từ tinh cương bây giờ lại không khác gì bột sắn tuỳ ý nhào nặn.Chẳng qua là, tại một khắc này, Sùng Si và Ôn Thần đều đột ngột biến sắc.
Thiếc Tử Đảm không chỉ đơn thuần là một khối tinh cường mà còn xen lẫn một ít chất nhầy nhụa màu đỏ.“Mẹ nó là máu của Ám Kim Sư Hổ con.” Sùng Si la lên.Trác Phàm thấy bản thân đắc thủ trực tiếp thay đổi phương hướng.
Hắn lẫn vào trong bóng đêm trực tiếp biến khỏi tầm mắt của Ám Kim Sư Hổ.Đầu linh thú này mặc dù biết Trác Phàm ở đâu nhưng cảm nhận được máu tươi từ nhi tử của minh ở trên người kẻ khác nên lập tức dời mắt đến.Sùng Si và Ôn Thần như thấy có một luồng điện quét qua, thân thể không chủ động được mà run run.
Đôi mắt của Ám Kim Sư Hổ ngập tràn tơ máu nhìn lại khiến bọn hắn nhất thời sợ hãi.Ở bên khác, Trác Phàm vừa mới ra khỏi chiến trường đã vội lấy ra bình dược, đem thứ nước hôi ám đổ lên trên người.
Đây chính là nước tiểu của Song Đầu Khuyển mà hắn lấy được của ba người Trình Cân trước đó.Quay trở lại tình huống của Sùng Si và Ôn Thần.
Cả hai nhìn Ám Kim Sư Hổ đang lao tới, trong ánh mắt chứa đầy sự kiêng kỵ.
Bất quá, khi nhìn tới những vết thương trên người nó thì cả hai bớt lo lắng phần nào.“Súc sinh.
Đã bị thương tới mức này còn dám ở đây giương nanh múa vuốt.” Sùng Si vừa chửi vừa đánh.
Độc vụ tung bay mù mịt, bốn phía khói đen lập tức lan tràn.
Mùi hư thối hủ thực tanh nồng lập tức xông thẳng vào trong mũi.Phía bên kia, Ôn Thần tương tự huyễn hoá