Khống thi giả quay người còn không quên để lại câu nói sau đó lấy trong chỉ giới ra một tấm áo choàng khoác lên người rồi bỏ đi.Trác Phàm như diều đứt dây tại trên đường đánh bay thổ ra một ngụm máu lớn xen lẫn nội tạng, dù vậy trên tay vẫn đang nắm chặt thanh đoản kiếm.Xác định đối phương đã rời đi, Trác Phàm cũng không có đứng dậy mà nằm ở đó thở dốc.
Hắn đem ma bảo cấp ba cất vào trong Túi Càn Khôn rồi bắt đầu điều tiết.Đám Tiểu Hắc Trùng giờ khắc này đã bị khống thi giả thu hồi cùng với đám thi khôi.
Hiển nhiên hắn ta không hi vọng cao thủ Thần Chiếu nhận ra nguồn gốc của hắn.
Còn về việc Trác Phàm có nói ra hay không, hắn chẳng nghĩ nhiều được như thế.Tuy nhiên, điều mà khống thi giả không ngờ tới chính là đám tiểu hắc trùng vừa nãy đang thôn phệ huyết dịch của Trác Phàm giờ khắc này toàn bộ đều đã bị tử vong, thậm chí thân thể của chúng đều như hóa thành than nháy mắt tiêu tán.Có thể, khống thi giả cảm thấy khó hiểu nhưng Trác Phàm thì vô cùng rõ ràng.
Hắn mang trong mình ba loại thần hỏa, mặc dù không cách nào thi triển nhưng theo thời gian những thứ này đều đã ăn sâu vào máu thịt.
Đám tiểu hắc trùng vừa mới nhai nuốt hiển nhiên không thể chịu đựng được bị hỏa diễm thiêu đốt mà chết.Chưa đầy nửa khắc sau, tại nơi khống thi giả vừa mới bỏ đi thình lình xuất hiện thêm một nhân ảnh.
Dưới ánh sáng lờ mờ của bình minh, lão giả một thân thẳng tắp, mái tóc hoa tiêu, gương mặt hiện đầy nếp nhăn của tuế nguyệt, lông mày càng là dài rũ xuống như muốn che mất đôi mắt đi.
Lão đứng nhìn về hướng trước đó khống thi giả rời đi, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc.“Vậy mà toàn bộ khí tức đột ngột biến mất, ngay cả ý niệm dò xét của ta cũng không cách nào tra ra.”Vừa mới cảm nhận được khí tức của khống thi giả, ông ta gần như ngay lập tức khóa định, dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Nào ngờ khi đi được nửa được thì phát giác đối phương thình lình biến mất, điều này làm cho ông vô cùng kinh ngạc.
Loại công pháp có thể ẩn dấu khí tức cũng có nhưng che giấu sự tồn tại là cực kỳ hiếm có mới phải.Chỉ có Trác Phàm đang trọng thương là hiểu rõ.
Cái đấu bồng (áo choàng) vừa rồi khống thi giả mang lên hiển nhiên là một kiện linh bảo cấp sáu trân quý vô cùng.
Chỉ cần mang lên, nó sẽ giúp người sử dụng xóa bỏ toàn bộ sự tồn tại của bản thân trước ý niệm dò xét của cao thủ Thần Chiếu, còn về cấp bậc cao hơn thì phải xem thử tinh thần lực mới được.
Tuy nhiên, bao nhiêu đó cũng đủ để khống thi giả trốn khỏi sự dò xét của đối phương.Lúc bây giờ, lão nhân mới quay người trở lại.
Ông nhìn thấy Trác Phàm tựa như thoi thóp đằng đó liền vội chạy tới.
Một tay đặt lên động mạnh của hắn, ông đem nguyên lực dò xét một vòng.Trác Phàm chính vì sợ bản thân hiển lộ quá nhiều liền tận dụng điều tiết kinh mạch cùng tinh thần tránh để lão nhân kia phát hiện hay bị phản phệ mà trọng thương.Đừng quên thần thức hải của Trác Phàm được bảo hộ tương đối hoàn hảo, ngoài ra còn có linh hồn của Đại Lực Kỳ Lân đang ngủ say.
Chỉ cần lão nhân hơi mạnh mẽ xâm nhập liền sẽ bị phản phệ oanh kích.
Cũng chính điểm này mà Trác Phàm hoàn toàn không sợ bị kẻ thù dùng ý niệm giết người lên mình, có điều đây chỉ là bản năng không phải chủ động nên nếu đối phương dùng phương pháp vật lý hắn vẫn sẽ tử thương.Sau khi thu hồi thần thức, lão nhân đem cho Trác Phàm nuốt một viên đan dược.
Trong suy nghĩ của ông, hắn chẳng qua là một tu giả không may gặp phải kẻ thù dẫn tới trọng thương mà kinh mạch toàn bộ bị hủy dẫn đến nguyên lực không thể vận hành mà thôi.“Hiện tại ta đang có việc gấp không thể giúp ngươi trị thương được.
Bên trong có vài viên đan dược và thuốc bôi.
Mặc dù không giúp ngươi khôi phục tu vi nhưng cũng đủ để lành lại.”Vừa nói, lão nhân vừa để hai bình dược bên cạnh Trác Phàm, còn không quên đem Ý Niệm Dò Xét tỏa ra bát phương.
Xác định xung quanh không có linh thú cấp cao ông mới lăng không bỏ đi.
Còn về linh thú cấp thấp đều bị uy áp của ông trấn trụ sớm đã chạy khỏi đó hàng chục dặm rồi.Trác Phàm nhìn theo bóng dáng của ông ta, trong lòng dâng lên một tia cảm kích.
Tu giả chính đạo mặc dù bị ràng buộc nhiều thứ dẫn tới thực lực thấp hơn so với ma đạo cùng cấp nhưng nếu trong tình huống này gặp phải thì lại vô cùng đáng giá.Hắn không dám nén lại quá lâu, sợ rằng phát hiện lão nhân kia rời đi thì khống thi giả sẽ quay trở lại.
Do đó, hắn đành nén đau đứng dậy, từng bước nặng nề mà rời khỏi.Đan dược lão nhân kia đưa cho có tác dụng rất tốt.
Những vết thương trên người Trác Phàm mặc dù chưa lành nhưng hiện tại đã bắt đầu ngừng chảy máu.
Một phần nhờ có đan dược một phần là cơ thể hắn tương đối đặc thù, khả năng khôi phục dường như nhanh hơn bình thường.Ở một phương diện khác, tại cửa vào hang động nhỏ trên Hoàng Liên Sơn, Khương Kha đi đi lại lại nhìn sắc trời đang dần dần sáng lên.
Thương thế của ông hiện tại đã khỏi được sáu bảy phần, chỉ là nguy hiểm còn chưa có kết thúc.Viêm Tư Tạc vì liều mạng mà trọng thương, kinh mạch, xương cốt gần