Sau khi thành công kí khế ước với Ám Kim Sư Hổ, tu vi của Mạc Thiên Sinh lập tức tăng lên một tầng.
Cùng lúc ấy, Trác Phàm đem chiếc hộp năm xưa lão bản ở tiệm rèn đưa cho lấy ra.
Bên trong là một chiếc áo giáp cùng một cái chỉ giới.
Trên thực tế, nói áo giáp cũng không đúng bởi lẽ nó không có tác dụng phòng thủ mà là hạn chế.Trác Phàm nói nó là linh bảo cấp một tên là Huyền Trọng Giáp có thể thay đổi linh hoạt trọng lượng.
Còn chỉ giới kia giống như công tắc điều khiển, chỉ cần dựa theo ý niệm liền có thể khiến Huyền Trọng Giáp nhẹ như lông hồng hoặc nặng đến vạn cân.Hiện tại, Mạc Thiên Sinh mặc dù không mang theo phụ trọng nhưng có Huyền Trọng Giáp cũng khiến hắn giống như đang vác lấy nghìn cân.
Mà rõ ràng, việc cân nặng của Huyền Trọng Giáp thay đổi chính là dấu hiệu Trác Phàm cho phép hắn xuất thủ.Mạc Thiên Sinh đi tới bên cạnh Mạc Thế Khải khẽ nói: “Phụ thân, ngài tin tưởng con sao?”Mạc Thế Khải nhìn ánh mắt không chút dao động của nhi tử, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn thở dài gật đầu.Mạc Thiên Sinh trên mặt hiện ra nét vui vẻ.
Nhưng rồi khi hắn ghé sát Trác Phàm nói thầm: “Sư phụ.
Giảm thêm chút nữa có được không.
Năm trăm cân hình như vẫn còn hơi nhiều.”Trác Phàm thì thầm đáp lời: “Ta cũng tin tưởng ngươi giống phụ thân ngươi.”“Ách.”Mạc Thiên Sinh mặt giống như tro tàn.
Đáng lý vừa rồi hắn nên bảo Trác Phàm giảm phụ trọng xuống rồi mới nói với Mạc Thế Khải.
Bây giờ hắn bảo phụ thân tin tưởng mình thì cũng đồng nghĩa với bao nhiêu đó cân nặng vẫn đủ “ôn chuyện” với biểu đệ.Mạc Thiên Thanh giống như không đợi được nữa lập tức hối thúc: “Biểu huynh.
Mấy năm qua ngươi vậy mà chẳng thay đổi chút nào.
Hành động vẫn cứ lề mề như rùa là sao.”“Thế ngươi muốn ôn chuyện thế nào đây, biểu đệ?”Mạc Thiên Sinh biết một khi Trác Phàm đã quyết thì có nói gì thêm cũng vô ích.
Cho nên vừa nghe Mạc Thiên Thanh cắt ngang, hắn liền quay lại với vẻ mặt lạnh lùng.Mà lại, vừa thấy biểu hiện kia, Mạc Thiên Thanh giống như thoáng khựng lại.
Hắn chưa từng chứng kiến Mạc Thiên Sinh lộ ra sắc thái như vậy trước đây.
Điều ấy vô tình làm cho máu nóng trong người hắn càng thêm sôi sục, ý niệm muốn đè bẹp đối phương tựa như núi lửa đang liên tục phun trào.Nói thế nào thì Mạc Thiên Thanh hiện tại cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn ở thời “bẻ gãy sừng trâu” cho nên háo thắng chính là một điều dễ hiểu.
Hắn làm sao chịu được một kẻ từng bị mình hành hạ đến trốn một góc ôm mặt khóc bây giờ lại bày ra vẻ mặt ấy đâu.Hít một hơi kiềm chế ý nghĩ muốn xông lên cho Mạc Thiên Sinh một trận, Mạc Thiên Thanh biết trước sau gì điều đó cũng sẽ xảy ra cho nên chỉ chậm rãi mở lời: “Trước tiên đệ chúc mừng biểu huynh đã hoàn thành ước mơ trở thành tu giả.
Vừa hay chúng ta đều có cùng tu vi, cho nên đệ nghĩ chi bằng cùng nhau luận võ một chút.
Dù sao trước kia khi còn ở Mạc gia, chúng ta cũng cọ sát qua không ít lần.”“Ha ha.
Không tệ.
Ở trước mặt bao nhiêu thương chủ cùng khách mời tôn quý, đây chính là dịp để Mạc Thế Khải ngươi nở mày nở mặt.
Ta tin những người tại nơi này đều rất mong chờ.”“Cọ sát trong lời của ngươi chính là ngược đánh sao?”Tất nhiên, những lời kia Mạc Thiên Sinh sẽ không nói ra.
Lần này trở về vốn dĩ là một cuộc đoàn viên êm đẹp nhưng chẳng ai ngờ rằng sẽ có kẻ phá đám.Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại.
Kể từ khi trở thành tu giả tới bây giờ, Mạc Thiên Sinh cơ hồ chỉ giao chiến với linh thú cấp hai chứ chưa từng đối phó qua nhân loại nào.
Hắn tin tưởng nếu toàn lực ứng phó thì vẫn đủ khả năng đánh bại đối phương.
Chỉ là trên người vẫn còn năm trăm cân phụ trọng, trừ phi Trác Phàm dùng ý niệm cởi bỏ nếu không thì tương đương hắn đang mang một viên cực thạch trên lưng mà đánh nhau.Trương quản sự từ xa nhìn lại, muốn lên tiếng nhưng lại không có lí do.
Đây là chuyện gia đình của Mạc Thế Khải chứ chẳng liên quan gì tới ông cả.Còn như Mạc Thế Khải thì vừa rồi đã lựa chọn tin tưởng nhi tử cho nên chỉ im lặng chờ đợi quyết định của Mạc Thiên Sinh.
Dù hắn có lựa chọn thế nào thì ông vẫn sẽ duy trì, thậm chí có phải mất mặt trước toàn thể khách quý ở đây cũng chẳng hề gì.Bất quá, Mạc Thiên Sinh đã không cho ông “cơ hội” đó.
Hắn nhìn Mạc Thiên Thanh không chút do dự đáp: “Ta cầu còn không được nữa là.
Chúng ta ra sau viện đi.”Một lát sau, cả đám người đều tụ tập tại một cái sân lớn.
Nơi đây là chỗ của cận vệ thương hội Thiên Sinh luyện tập.
Bởi vì ngày hôm nay chào đón đại thọ nên xung quanh tương đối vắng vẻ, tất cả đều được phân công làm những việc khác nhau.Trương quản sự tiến bước vào sân sau đó đảo mắt nhìn quanh tứ phía.
Trong lúc tới đây, Mạc Thế Khải đã đề nghị ông đứng ra làm bình phán.
Một mặt là tránh cho Mạc Thế Đông dị nghị người ngoài, mặt khác là