Đi từng bước trên đường, những ký ức ngày xưa cứ tựa hồ hiện rõ mồn một trước mắt Mạc Thiên Sinh.
Hắn thẩn thờ như kẻ mất hồn kéo lê đôi chân nặng nề cùng với Huyền Trọng Giáp trên người.Trác Phàm ở một bên thấy thế bèn lên tiếng hỏi: “Lại hoài niệm sao?”“Không ạ.
Đệ tử chỉ đang nghĩ làm cách nào để gỡ xuống hai từ ‘phế vật’ mà thôi.”Trác Phàm bất giác bật cười trước lời nói của Mạc Thiên Sinh: “Thiên Sinh, ngươi thật sự nghĩ bản thân là phế vật sao?”“Đệ tử đương nhiên không nghĩ thế…”“Vậy là được rồi.”Trác Phàm đột nhiên cắt ngang: “Ngươi đừng quên bản thân đã mang năm trăm cân vẫn dễ dàng đánh bại Mạc Thiên Thanh.
Hiện giờ, nếu không gặp tên yêu nghiệt nào thì ngươi có thể hoàn toàn tự tin trong cùng cấp không có đối thủ.”Lời của Trác Phàm nói không sai, tuy nhiên đó là trong phạm vi cảnh giới Tụ Khí mà thôi.
Phải biết càng lên cao thì chênh lệch sẽ càng lộ rõ.
Có thể bây giờ Mạc Thiên Sinh đủ mạnh để dùng một chọi bốn nhưng với tình trạng tu vi tăng tiến chậm chạp thì cũng sẽ có lúc hắn đến bình cảnh mà thôi.Tất nhiên, Trác Phàm là người hiểu rõ nhất điều đó nhưng mà những lúc đệ tử nản lòng hắn làm sao nói ra sự thật ấy đây.
Bản thân hắn cũng cực kỳ buồn rầu, cứ tình trạng thế này, muốn khôi phục tu vi như ban đầu chỉ sợ là điều viễn vông.Bởi vì cấm lệnh ở đế đô mà con đường hôm nay cực kỳ vắng vẻ, thậm chí đến cả ánh đèn mờ trong những căn nhà đều ít ỏi.
Xung quanh chỉ nghe được âm thanh của tiếng gió xào xạc thổi bay những chiếc lá khô.
Trên bầu trời, một tầng mây đen đang che phủ hạo nguyệt làm bóng tối bao trùm khắp mọi nơi.Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đi thêm một đoạn thì phát hiện phía trước có một nhóm người thân mặc chiến giáp tay cầm trọng binh.Vừa thấy hai bọn họ, tên dẫn đầu đi tới quát lớn: “Các ngươi là ai chẳng lẽ không biết cấm lệnh của hoàng thượng không được ra ngoài? Người đâu, bắt bọn chúng lại.”Thấy thế, Mạc Thiên Sinh vội vàng lấy một tấm lệnh bài đưa ra: “Ta là người đi theo Hoàng Dược Cốc đến đây điều tra ôn dịch.”Đây là thứ trước khi ra ngoài Trương quản sự đã đưa cho Mạc Thiên Sinh.
Có nó bên cạnh hắn sẽ được tự do di chuyển.Quả nhiên, viên tướng kia vừa nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, hắn đứng nghiêm dùng lễ của binh sĩ hoàng gia đối với hai người Trác Phàm: “Xin hai vị thứ lỗi vì sự bất kính này.
Tại hạ được lệnh phải hỗ trợ các vị hết sức, nếu có gì cần hỏi xin cứ nói.”“Nếu vậy thì ta quả thật là có điều muốn hỏi đấy.” Trác Phàm nhàn nhạt nói.“Vâng.
Ngài cứ tự nhiên.”“Cấm lệnh này được ban hành từ bao giờ? Hiện tại trong thành còn được bao nhiêu người? Những kẻ bị mắc ôn dịch bây giờ đang ở đâu?”Sau khi dò hỏi, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đã bước đầu nắm được tình huống ở đế đô Nhung Quốc.Đại khái sự việc diễn ra vào khoảng một năm trước, người đầu tiên nhiễm bệnh là một tán tu.
Hắn bị trọng thương nên tiến vào đế đô nhằm tìm luyện đan sư chữa trị.
Thế nhưng đột nhiên hắn lại nổi cơn rồi bắt đầu điên cuồng giết chóc, cả nhà luyện đan sư đều mất mạng dưới tay hắn.Điểm làm Trác Phàm cảm thấy hoài nghi khi nghe viên tướng kia kể lại chính là khi đến đây ba động của tên kia chỉ có Trúc Cơ tầng năm mà thôi, thế nhưng lúc phát điên thì thình lình tăng đến cảnh giới Đoán Cốt thậm chí là Bán Bộ Thiên Huyền khiến binh sĩ trong thành khó khăn lắm mới diệt sát được.Tuy nhiên, sự kiện kỳ lạ còn ở phía sau đó.
Những người phát điên lại xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Tâm trí bọn họ cứ như bị một con dã thú chiếm đóng và tàn sát bất kỳ thứ gì trong tầm mắt.Mọi việc ngày một nghiêm trọng, chính vì thế mà Hoàng đế Nhung Quốc mới cho người điều tra đồng thời ban cấm lệnh không cho bất kỳ ai ra khỏi nhà dù ngày hay đêm.
Tất cả thức ăn, lương thực đều được binh sĩ đưa tới.Theo bước đầu phỏng đoán, luyện đan sư trong hoàng cung nhận định rất có thể mọi người bị máu tươi của bệnh nhân trúng vào nên mới lây nhiễm.
Bằng chứng là các binh sĩ tham gia áp chế đều gần như phát điên ngay sau đó.“Như vậy thì hiện tại những người bệnh đang ở đâu?” Mạc Thiên Sinh hỏi.“Bởi vì lo lắng nên Hoàng thượng ra lệnh để bệnh nhân bên trong ngục, nếu ngài muốn đi thì ta sẽ dẫn đường.” Viên tướng kia đáp.Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh bốn mắt nhìn nhau sau đó khẽ gật đầu.
Vốn dĩ việc này không liên quan tới bọn họ nhưng sự trò mò trỗi dậy thì ai nấy đều mau chóng quen đi.Một lát sau, phía trước bọn họ là một cái tường thành lớn, hai bên là hai bức tượng