Giữa đêm tối, một nhân ảnh phi tốc băng qua từng mái nhà rồi khéo léo nhảy khỏi tường thành rộng lớn của đế đô.
Chưa dừng lại ở đó, vừa mới chạm đất đối phương liền vận nguyên lực lần nữa phóng đi hướng thẳng tới khu rừng gần đấy.Lúc này, mây đen đã dần lướt qua để lộ hạo nguyên rạng rỡ, ánh trăng chiếu xuống xung quanh kết hợp với sương lạnh làm cảnh vật như bị một tấm màn mờ ảo bao bọc.Dưới tán cây, thân ảnh kia dần dần hiện rõ những đường cong mềm mại.
Đó là một nữ mang hắc y bó sát, dải lụa cùng màu buộc ở bên hông như phân chia rõ ràng vóc người cân đối, mái tóc đuôi ngựa mỗi lần phi thân lại khẽ bồng bền gợn sóng như chẳng hề rối loạn.
Gương mặt của nàng càng là mang theo màn che không rõ dung nhan nhưng có thể thấy đôi mắt đen láy tựa như minh châu xen lẫn một tia cảnh giác cùng lo lắng.Ra khỏi khu vực đế đô, nàng thoáng dừng lại thở phào một hơi để xua tan căng thẳng rồi lại tiếp tục di chuyển mà không hề biết rằng có hai gã nam tử mang theo ngờ vực theo dõi đằng sau.Lại qua nửa canh giờ, hắc y nữ tử mới dừng lại, cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng làm một chuỗi động tác phát ra âm thanh rồi chờ đợi.
Không lâu sau đó, một tràn âm thanh từ xa vọng lại như để đáp trả.“Kiều nhi, có gặp nguy hiểm gì không?” Nam tử trung niên không biết từ đâu xuất hiện lo lắng hỏi han.“Nhị gia, con không sao.
Hôm nay thu hoạch được khá tốt.” Nữ tử trả lời, trong thanh âm có mấy phần hoạt bát cùng tự hào.
Nói rồi, nàng khẽ động ý niệm, chỉ giới trên tay mơ hồ hiện ra quang ảnh.Ở đằng xa, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh nhìn thấy bên trong chỉ giới kia là linh dược, tuy phẩm chất không cao phần lớn đều là cấp bốn trở xuống nhưng số lượng rất nhiều.“Tốt.
Tốt lắm.
Bao nhiêu đây thì phụ thân con có thể duy trì được một thời gian.” Nhị gia vui mừng lên tiếng, giọng nói khàn khàn như đang kích động vì vui mừng.Thế nhưng, sau khi nghe thấy lời ấy, ánh mắt nữ tử kia đột nhiên đượm buồn nhưng rất nhanh liền phấn chấn tinh thần tựa như vừa mới tự an ủi bản thân.“Đi thôi.”Trác Phàm nhìn thấy một màn này, tò mò càng thêm tăng lên.
Những dược thảo kia toàn bộ đều là dùng để bổ sung sinh mệnh, khôi phục nguyên khí.
Dựa theo lời nói của Nhị gia kia thì có lẽ phụ thân của nữ tử đang phải chống chọi với tử thần.“Sư phụ, chúng ta có nên đuổi theo không?” Mạc Thiên Sinh đột nhiên hỏi.Trác Phàm đưa tay sờ cằm suy nghĩ.
Tu vi của Nhị gia ở khoảng đoán cốt tầng hai, với tình trạng của hắn bây giờ vẫn có thể đối phó được.
Nhưng nếu ở đó vẫn còn cường giả khác thì khó mà nắm chắc.
Dù tò mò thì cũng không thể dùng tính mạng để đặt cược được.“Trở về thôi.
Có lẽ bọn chúng có người nào đó bị thương nên mới bất chấp cấm lệnh đi trộm dược liệu thôi.”“Vèo!”Đúng lúc này, ở trên không trung đột nhiên xuất hiện bốn tên huyết y nhân lăng không bay qua dường như phương hướng chính là chỗ nữ tử và nhị gia của nàng rời đi.
Trác Phàm vội vàng ấn đầu Mạc Thiên Sinh xuống đồng thời kìm chế hơi thở.Bằng Thần Nhãn, Trác Phàm có thể thấy rõ ánh mắt đỏ ngòm của đối phương cùng với dáng vẻ tựa như hung thần ác sát.
Đáng kinh ngạc hơn chính là trên gương mặt chứa đầy những đường gân máu đang lấp lánh xích mang mang cho người ta một cảm giác quỷ dị đến cực điểm.Mà lại, nếu trừ việc nhân dạng không bị vặn vẹo ra thì đem so sánh những điểm này với các bệnh nhân bên trong ngục giam thì lại rất tương tự.“Đuổi theo.” Trác Phàm không chút do dự nói.“Dạ.
Hả? Chẳng phải vừa rồi sư phụ bảo trở về sao?” Mạc Thiên Sinh nghĩ mình vừa nghe nhầm nên hỏi lại.“Giờ ta thay đổi ý kiến.”“Nhưng mà đối phương lăng không phi hành đấy.
Cao thủ cảnh giới Thiên Huyền đó sư phụ.” Mạc Thiên Sinh nhắc nhỏ.Trác Phàm chợt dừng lại rồi nhìn Mạc Thiên Sinh từ trên xuống dưới.
Sau cùng hắn vẫn là thở dài nói: “Được rồi, đưa tấm lệnh bài kia cho ta còn ngươi trở về nói với Trương quản sự gọi thêm viện binh.
Sự việc lần này không hề đơn giản chỉ là ôn dịch thôi đâu.”Mạc Thiên Sinh không hiểu ý của Trác Phàm nhưng vẫn đưa lệnh bài cho đối phương.
Hắn nhớ rất rõ Trác Phàm là người không có lợi cho bản thân thì sẽ không làm nhưng sao bây giờ lại chủ động xen vào chuyện của Hoàng Dược Cốc đâu.Thế nhưng Mạc Thiên Sinh nào biết, sở dĩ Trác Phàm làm vậy vì hắn cảm giác những bệnh nhân kia cùng hắn có một ít quan hệ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đống huyết thạch hình người ở trong phòng giam.
Đồng thời, khí tức tỏa ra từ đám cao huyết y nhân cũng cho hắn một cảm giác tương tự như vậy.“Đệ tử sẽ truyền tin nhanh nhất có thể.”Nói rồi, Mạc Thiên Sinh lập tức quay đầu, dùng hết sức bình sinh mà rời khỏi đó.
Hắn biết bản thân bây giờ đi theo Trác Phàm là một gánh nặng.
Phải biết đứng trước tu giả cảnh giới Thiên Huyền thì một tu sĩ Tụ Khí tầng năm như hắn sống được mấy hơi thở đâu.“Ta xin thề, một ngày nào đó Mạc Thiên Sinh này sẽ là tấm khiên chắn trước mặt sư phụ.” Mạc Thiên Sinh vừa phi tốc di chuyển vừa cắn răng thầm nhủ.Nhìn Mạc Thiên Sinh rời đi, khóe miệng Trác Phàm thoáng nhếch lên.
Không nói tới tu vi chậm phát triển thì trí thông minh của đứa đệ tử này làm hắn rất hài lòng.Đến đây, Trác Phàm quay đầu nhìn về phía những huyết y nhân phi tốc.
Hắn hít sâu một hơi tựa như điều tiết tâm tình rồi mau chóng thi triển bộ pháp đuổi theo.Trước kia Trác Phàm đã từng chạm tráng với chấp sự Vạn Độc Môn nên cũng biết bản thân bây giờ khó mà địch lại cao thủ Thiên Huyền.
Chưa kể đó, đám huyết y nhân này tỏa ra ba động còn mạnh mẽ hơn mấy lần, khí tức tựa hồ đã tiếp cận tên khống thi giả của Hủ Thi