Bầu trời lần nữa xuất hiện vòng xoáy, mây đen lượng lờ cùng với lôi mang dày đặc như mạng nhện.
Nhân Sứ tà dị đứng giữa khoảng không, uy áp của tu giả cảnh giới Quy Nguyên không hề thu liễm mà phóng đại ra khắp bốn phương tám hướng.Lúc này đây, đế đô đã trở thành một vùng đất chết.
Ngoại trừ mấy người Trác Phàm đang đứng bên dưới ra, trong phương viên vạn trượng không hề còn một sinh linh nào.“Lũ khốn kiếp các ngươi đã phá hỏng bao nhiêu tính toán của bản sứ cho nên bây giờ các ngươi phải dùng tính mạng của mình để bổ khuyết.”Lời nói vừa dứt, dưới mặt đất hàng loạt tia sáng thình lình nổi lên.
Trước ngực Nhân Sứ vậy mà xuất hiện ấn đồ, quang mang đại thịnh nhấc lên ba động thao thiên.Quỷ Diện Hồn tại thời khắc ấy liền như phi long lao thẳng tới cửu thiên biến những đám mây đen hóa thành huyết vụ, hồng mang chiếu xuống tựa như Thần Linh Tàn Diện mang đậm hủy diệt chi ý.Vốn dĩ Nhân Sứ sẽ không dùng tới mức này.
Ban đầu hắn chỉ định sẽ dùng huyết trận đem toàn bộ sinh linh ở đế đô chuyển hóa thành lực lượng mà thôi nhưng nào ngờ giữa chừng lại bị Mạc Thiên Sinh phá hỏng.Lại nói, sở dĩ từ lúc khởi điểm, Nhân Sứ không dùng toàn lực không phải hắn không muốn mà là do nếu để một tia Quy Nguyên xuất hiện, rất có thể đám thuộc hạ không chịu được mà làm cho huyết trận bị hỏng.Mặt khác, Nhân Sứ rất tự tin với thực lực của hắn hiện tại, cho dù tự mình áp chế vẫn đủ sức đấu với Thanh Minh và Thanh Vấn.
Thêm một điểm nữa là nếu hắn dùng pháp trận như bây giờ thì cơ thể tất yếu sẽ phải chịu nổi đau nhưng rơi vào mười tám tầng địa ngục.Chính vì thế mà hiện tại Nhân Sứ như trở thành một con cuồng thú, phẫn nộ tràn đầy trên gương mặt.
Hắn muốn mạt sát Trác Phàm, Thanh Minh và những kẻ khác một cách thảm khốc nhất mới giải tỏa được ức chế trong lòng.“Các ngươi đã sẵn sàng chết như một con kiến chưa? Bắt đầu từ các ngươi.”Không đợi đối phương trả lời, Nhân Sứ liền nhất tay lên, ma trảo khẽ nắm lại một cái.
Chỉ thấy cách đó trăm trượng, đằng sau đám đệ tử Hoàng Dược Cốc và Hợp Hoang Tông đang bất tỉnh thình lình xuất hiện huyễn ảnh của một cái cự thủ.Thế nhưng, còn không đợi Nhân Sứ đắc thủ, hàng chục đạo kiếm khí hình bán nguyệt đã tức thì đến nơi đem cự thủ bổ đôi làm hai.“Ầm!”Hai luồng nguyên lực hùng hậu chạm nhau nhất thời lẫn nhau bạo liệt, tiếng nổ như trời vang sấm rền.
Cự thủ sau khi chia làm hai nửa vậy mà hóa thành từng đoàn huyết vụ lần nữa bay lên không trung ngưng tụ trở lại hình dáng ban đầu.Phía bên này, Thanh Minh một tay cầm kiếm run rẩy, trước ngực liên tục chập trùng.
Hiện tại nguyên lực của hắn đã giảm xuống lại còn phát động kiếm khí từ xa chống lại đòn đánh cũng cao thủ Quy Nguyên làm nguyên lực lại càng sói mòn không phanh.Nhân Sứ dường như không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi tuy nói là một đòn của cao thủ Quy Nguyên nhưng thực tế hắn chỉ tùy ý nhấc tay mà thôi cho nên chẳng bất ngờ gì nếuThanh Minh có thể phá chiêu được.Trác Phàm tận mắt chứng kiến hết thảy liền khẽ gật đầu: “Kiếm khí rất sắc bén, không tệ chút nào.
Chỉ là nguyên lực ngưng tụ sai cách dẫn đến ý chưa thể ngưng hình.”Nhân Sứ nghe vậy không khỏi nhìn Trác Phàm cười khinh miệt: “Một kẻ như ngươi cũng bày đặt nhận xét kiếm pháp của Kiếm Lai Tông cơ đấy.”Lời này của hắn ta là hoàn toàn thật lòng.
Phải biết tại Thánh Vực, Kiếm Lai Tông được coi là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tông và Thanh Minh chính là một trong số thiên kiêu đứng đầu.
Ấy vậy mà một kẻ từ nãy tới giờ chưa từng lộ ra một tia kiếm khí như Trác Phàm lại đang bình phẩm như lão quái cao thâm mạc trắc vậy.Nhân Sứ nhận xét cũng không phải không đúng.
Bởi lẽ từ lúc Trác Phàm xuất hiện tới giờ vẫn chưa bộc lộ quá nhiều năng lực.Chỉ có Mạc Thiên Sinh đang nhìn hết thảy mới không chút nghi ngờ.
Hắn nhớ rất rõ vào lần đầu tiên gặp mặt khi Trác Phàm độ kiếp thất bại, bên cạnh còn có hai thanh kiếm hỏng, và hiện giờ nó chính là hắc côn đã được Trác Phàm cất đi.Trác Phàm nhẹ nhàng đặt Mạc Thiên Sinh xuống đồng thời bước lên phía trước.
Bộ dáng của hắn rất bình thản không vì đối diện cao thủ Quy nguyên mà áp lực.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên gương mặt như A Tu La của Nhân Sứ cười nói: “Ta có tư cách nhận xét kiếm thuật của hắn hay không cũng chẳng liên quan gì tới một người sắp chết như ngươi.”“Ồ.
Ngươi lấy từ đâu ra sự ngạo mạn đó? Thật buồn cười, chỉ khi cảm thấy sợ hãi đến cực độ