“Mạc thúc.
Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.
Nhìn ta giống kẻ vong ơn bội nghĩa như vậy hay sao?” Trác Phàm nhìn Mạc Thế Khải đứng ở một góc dở khóc dở cười nói.Tuy hắn tự nhận bản thân chẳng phải loại tốt lành gì nhưng dù sao cũng là người có nguyên tắc.
Chỉ cần đối phương không động đến hắn, hắn chẳng rảnh rỗi đâu mà gây phiền toái làm gì.
Huống hồ hắn còn là người có ơn tất báo, nếu không phải nhờ Mạc Thiên Sinh thì có khi bây giờ hắn đã ở trong bụng linh thú rồi cũng nên.Tất nhiên, cái đó chỉ là Trác Phàm suy nghĩ mà thôi, dù sao khi hắn độ kiếp thất bại thì tất cả linh thú đã bỏ chạy không còn một con.
Nhưng còn thương thế hắn thì lại khác, ở nơi đất khách quê người làm sao dễ dàng sinh tồn khi không có tu vi được đây.Vì thế cho nên, đối với Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh có thể xem như là ân nhân cứu mạng của hắn.Trác Phàm không có hành động gì khác, chỉ ngồi im một chỗ vì hắn biết nếu có bất kỳ động tác nào cũng sẽ làm Mạc Thế Khải kinh hãi.Sau một hồi, Mạc Thế Khải mới bình tĩnh từ từ lại gần cái bàn nhưng vì còn kiêng kỵ Trác Phàm nên ông chỉ đứng mà không ngồi.“Trác công tử, thế rốt cuộc vì sao ngươi đã khôi phục tu vi nhưng vẫn chưa rời khỏi nơi này.
Phải biết động tĩnh của đám giáo phái kia rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ có không ít tu giả bắt đầu điều tra.” Mạc Thế Khải nói.Gương mặt bất giác lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Trác Phàm lắc đầu nói: “Ngươi nhìn ta có giống như đã khôi phục tu vi hay không? Nếu bọn chúng có muốn điều tra thì cứ việc, dù sao cũng vô ích mà thôi.”Mạc Thế Khải chầm chậm nhìn kỹ Trác Phàm một lượt sau đó lộ ra kinh ngạc: “Tại sao lại như thế? Rõ ràng lúc trước công tử đã chiến một trận với tên kia còn mạnh hơn cả Thanh Minh đạo trưởng cơ mà.”Những hình ảnh Trác Phàm cường đại đến khó tin vẫn còn hằn sâu trong tiềm thức của Mạc Thế Khải.
Hắn chỉ với một thanh tam phẩm linh bảo đã có thể áp chế triệt để cao thủ như Nhân Sứ cơ mà.Trác Phàm lần nữa lắc đầu nguầy nguậy: “Ngày đó ta thể hiện lực lượng còn chưa tới một thành nữa là.
Việc đột nhiên có được tu vi chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.”“Chưa… Chưa tới một thành á?” Mạc Thế Khải ngơ ngác nhìn Trác Phàm một lần nữa.
Rõ ràng hắn áp chế tới mức Nhân Sứ còn chẳng có thời gian thở gấp vậy mà chỉ có một phần mười thực lực, như vậy thì nếu lúc toàn thịnh thì sẽ cường đại cỡ nào đây.Trác Phàm cũng chẳng hề nói ngoa.
Trong trận đấu với Nhân Sứ, hắn còn chưa xuất ra thần hồn của mình, ngoại trừ vài thức của công pháp Thiên Giai Bạch Quang Thần Đồng ra, những thứ còn lại đều là tùy tâm sở dụng.
Có điều, bao nhiêu đó thôi hắn vẫn dư sức đối phó với Nhân Sứ.Cũng không phải Trác Phàm không muốn dùng đến mà là hắn không thể dùng.
Ví dụ như Kim Viêm được dung hợp từ hai loại Vương Hỏa của Thánh Thú từ đầu đến cuối đều bị áp chế tại đan điền không cách nào phóng xuất.“Có thể ngươi không tin nhưng thực sự là như thế.”Thở dài một tiếng, Trác Phàm ngán ngẩm trả lời: “Lúc ta bị trúng một chưởng của Nhân Sứ, thân thể rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng.
Nhưng mà dường như hắn không có ý lấy mạng mà muốn biến ta thành đám thây ma giống hệt như những kẻ ngươi đã nhìn thấy trong đế đô vậy.”“Nhưng mà ta không thấy.” Mạc Thế Khải ấp úng nói.“À đúng rồi.
Lúc ấy ngươi ở cách đó rất xa lại không có thần thức do xét.”Trác Phàm vỗ trán một cái như thể hiểu ra vấn đề.
Lát sau hắn lại nói tiếp: “Tóm lại, mục đích của hắn ta chính là biến ta thành một tên sát nhân điên cuồng.”Mạc Thế Khải khẽ gật đầu.
Ông đã nhìn ra điều ấy khi thấy bảy tên huyết y nhân lao vào muốn giết Mạc Thiên Sinh.
Mà lại, hình dáng của bọn chúng lúc đó quả thật rất quỷ dị không khác gì thây ma.Trác Phàm thấy Mạc Thế Khải tin tưởng bèn nói tiếp: “Cũng nhờ có một chưởng đó khiến khí huyết của ta lưu thông cực nhanh, phần kinh mạch bị tắt nghẽn nhờ thế mà miễn cưỡng đả thông.
Ngoài ra còn