Mặt trời dần dần xuống núi, ánh chiều tà hắt lên bầu trời khiến đám mây trắng bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.
Bóng đen của những con quạ kêu thất thanh bay qua tựa như phát hiện ra xác linh thú bên đường mà xông vào mở tiệc.Mạc Thiên Sinh thu hồi Tiểu Dạ, lê thân thể mệt nhọc trở về.
Không hiểu vì sao, ngày hôm nay hắn cảm thấy bản thân đặc biệt lạ lùng, tim đập nhanh và mạnh như có gì đó nôn nao.Trên đường về, Mạc Thiên Sinh băng qua con phố hằng ngày nhưng những người ở đây có gì đó khang khác.
Bọn họ nhìn hắn, không ngừng bàn tán với nhau.“Mau mau.
Hướng này.”Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh chợt nhìn thấy vài người đang hối hả mang một lão ẩu đang thổ huyết đi ngang.“Từ lão bá?”Mạc Thiên Sinh vội vàng chạy lại: “Có chuyện gì thế?”Một người trong số đó nhìn Mạc Thiên Sinh một cái sau đó đáp: “Từ lão bị người khác đả thương.
Mà lại, sao công tử còn ở đây?”Mạc Thiên Sinh ngơ ngác không hiểu tình huống: “Ta mới trở về.
Mà tại sao ta lại không được ở đây?”“Nếu vậy thì công tử mau chóng trở về đi.
Bây giờ thương hội đang loạn hết cả rồi.” Người kia nói.Mạc Thiên Sinh nghe vậy, bất an trong lòng càng dâng lên.
Hắn không chút do dự phi tốc chạy đi.Đứng trước cửa lớn nhìn đại môn phá hỏng, Mạc Thiên Sinh run rẩy thân thể từng bước đi vào.
Đập vào mắt hắn là cảnh máu tươi khắp nơi chưa kịp dọn sạch, hàng chục thi thể đang bị một tấm vải trắng phủ lên, mà không, bây giờ nó đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Bức tường bên phải nứt vỡ, thạch cảnh cũng không còn nguyên vẹn.Mạc Thiên Sinh lạ lẫm nhìn quanh.
Đáng lý ra khi hắn trở về thì những người khác sẽ vui mừng chạy ra chào hỏi mới đúng.
Thế nhưng giờ đây, những nô tỳ thì đang ngồi đốt vàng mã, mắt đỏ rơi lệ, còn như nam nhân lại nắm chặt đầu quyền, toàn thân run rẩy.
Ai nấy đều thất thần, chẳng người nào nhận ra hắn đã trở về.“Mau đến y dược quán mua Liệu Thương Đan.
Có bao nhiêu mua bấy nhiêu.” Đúng lúc ấy, An Phúc từ bên trong mang linh thạch đưa cho một hạ nhân rồi nói.Đang lúc dặn dò, An Phúc nhìn thấy Mạc Thiên Sinh đứng ở trước, động tác bất giác khựng lại: “Thiếu… Thiếu chủ.”Sau đó, An Phúc vội vàng chạy tới đem hai tay đặt trên vai của Mạc Thiên Sinh, ánh mắt thì không nhìn ngó hết thảy thân thể của hắn.“Không sao.
Thiếu chủ không sao.
Ta cứ nghĩ bọn chúng sẽ còn tìm đến cả ngươi.”“Bọn chúng? Bọn chúng là ai? An thúc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân đâu?”An Phúc thở dài ra hiệu cho Mạc Thiên Sinh kiềm chế kích động sau đó quay đầu: “Trước tiên người hãy bình tĩnh lại, chúng ta vào trong rồi nói.”Mạc Thiên Sinh nhìn thấy rất rõ, mặc dù An Phúc bảo hắn bình tĩnh và bản thân ông ta cũng đang kìm nén cảm xúc rất mãnh liệt.
Chỉ cần nhìn cánh tay đang túa máu kia cũng đủ hiểu ông đang cố gắng áp chế đến mức nào.Phía sau là một hậu viện, nơi đó đang tập trung một lượng lớn người.
Bọn họ là những hộ vệ còn sống sót nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ sống sót mà thôi.
Ai nấy đều bị trọng thương, có người nguy kịch nằm bất tĩnh, có người vẫn cử động được nhưng không bị vết chém sâu thì cũng bị mất hết một bộ phận trên người.Trác Phàm cũng không có rảnh tay mà đang băng bó vết thương cho người khác.
Bệnh nhân mà hắn chăm sóc bị một đường đao chém dài từ vai trái xuống bụng phải, vết thương sâu đến mức lộ cả xương sườn bị đứt một nửa, máu tươi tràn ra không ngừng.Trác Phàm huy động song chỉ điểm lên các huyệt đạo cố gắng cầm máu sau đó để đối phương nằm xuống rồi dùng kim chỉ khâu lại.
Nội thương có thể dùng đan dược chữa trị nhưng ngoại thương thì chỉ còn cách ấy mà thôi.“Công tử, bên này.”Một nô tỳ thất thanh lên tiếng.
Trác Phàm quay đầu nhìn lại mới thấy đang nằm dưới chân nàng là một trung niên bị đứt một cánh tay, phần thịt lồi ra bị hoại tử nghiêm trọng do nguyên lực ảnh hưởng.
Lúc bấy giờ, ông ta đang trong tình huống nguy kịch, gương mặt trắng bệch đồng thời toàn thân co giật.“Giữ chặt hắn.”Trác Phàm đi tới ra lệnh cho những người bị thương nhẹ khống chế bệnh nhân.
Dệt Vân Châm không chút do dự đâm vào giữa trán cùng khắp nơi trên thân thể.
Lúc này, máu tươi mới ngừng chảy, bản thân trung niên kia thì dừng cơn co giật.
Sau đó hắn lấy một sợi vải quấn quanh vùng tay bị thương cho máu không tiếp tục chảy ra rồi nói với tỳ nữ.“Rửa vết thương của người này bằng nước muối, sau đó cho dùng Liệu Thương Đan.”“Vâng!”Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, bất giác lau mồ hôi trên trán.
Không có nguyên lực đồng nghĩa với việc hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần để chữa trị cho những người bị thương ở đây.
Mà lại, nguyên lực tắt nghẽn, hắn chẳng còn cách nào khác ngoại trừ châm cứu, đây vốn là phương pháp nguyên