" bốp"
" Bốp"
" Bốp"
- định bắt nạt ta?? Tưởng ta dễ ăn sao??
- ư...ư...ư...ư...
- kháng nghị? Ngươi muốn ta thịt ngươi??
" Bốp"
Gióng liên tục thụi quyền đầu vào đầu một Hắc Báo, để giải toả tâm trạng một năm qua trong thế giới Hắc Ám, đánh đến nỗi đầu Hắc Báo này không dám rên một câu nào qua cửa miệng mới thôi.
Nới đến đầu Hắc Báo này thì đúng là số khổ vừa mới đánh một giấc dậy, đang đói bụng liền thấy hài tử nhân loại xuất hiện, tưởng chừng là món ngon tới miệng ai dè mới thập thò rình mò bay ra chưa kịp phô diễn tài năng đã bị đã bị một màn quyền bạo đến thần hồn bát đảo.
Gióng rời khỏi người Hắc Báo không quên đá vào đít nó mấy cái cười cười nói:
- Lần sau chừa nghe, không phải lúc nào cũng xông bậy xông bạ được đâu.
Đầu Hắc Báo chật vật đứng dậy run rẩy gật đầu, chiếc đuôi cụp lại như một chú chó nhỏ mắc sau lầm với chủ nhân, đi giật lùi lại phía sau đến khi cây cối chế lại tầm nhìn nó mới quay đầu chạy biến vào sâu trong núi.
Gióng nhìn đánh giá sâm lâm này, đây không phải Nguyên Thọ Sơn, không rõ hiện tại bản thân đang ở địa phương nào nhưng đều tất yếu là phải tìm đường ra khỏi đây, sâm lâm hùng hiểm ai biết có yêu thú nào cường đại nhẩy ra hay không??
Khẽ duỗi tay ra, trong bàn tay Gióng hắc thiết như một dòng chảy xuất hiện, từ lòng bàn tay chúng hình thành một đầu lừa nhỏ nâng Gióng lên lưng mình.
- đi thôi! Kiếm một chỗ nào có nước, ta cần tắm rửa một chút.
Con lừa hai chiếc tai xoay chuyển các phương tám hướng nghề ngóng, mũi hửi hửi xuống đất lại hửi trong không khí rồi chọn một hướng rồi đi.
Gióng tay cầm sáo tre chân đung đưa, khẽ thổi khúc nhạc mục đồng trên triền đê ngày trước, tiếng sáo vi vu trong sâm lâm trong trẻo như tiếng suối reo tha thiết, yêu thú trong sâm lâm thơ thẩn lắng nghe mà quên mất là phát ra từ nhân loại.
Đi chẳng bao lâu một con suối xanh mát xuất hiện trong tầm mắt, Gióng gật đầu ưa thích, còn lừa nhỏ tiêu tán như một luồng hắc khí thu vào trong tay Gióng.
- cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mãi.
"Ùm"
Gióng cởi đồ vứt lên tảng đá, ngã mình vào dòng nước mát mẻ, khẽ gối đầu lên đá cuội Gióng nhìn nền trời xanh cảm nhận sự thoải mãi trong lòng.
Thời gian ở trong một mình Báo Thiên Tháp quá lâu, tuy đắm chìm trong tu luyện nhưng cái cảm giác cô độc khiến tâm trạng có chút tịch mịch, giờ được nhìn thấy bầu trời bình yên này thì tâm trạng cũng có phần khởi sắc hơn.
- không biết giờ mọi người sao rồi?? Hi vọng họ không quá lo lắng.
" Rắc" " rắc"
Gióng lấy một quả táo cắn ăn, lẩm bẩm nói sự việc sảy ra trên đỉnh Nguyên Thọ quá bất ngờ, Lòng có chút băn khoăn mọi người ở Việt Tông hiện giờ ra sao, có Thạch Sanh cùng mấy người khác thì không ló lắng về sự phát triển nhưng lần đầu tiên từ lúc ở Tu Chân Giới Gióng một mình lưu lạc nên có chút nhớ đồng bạn.
- A ở đây có dòng suối này...
- tiểu thư cẩn thận một chút...
Thanh âm vang vọng từ xa truyền vào trong tai Gióng, khiến Gióng từ trong trầm tư hoàn tỉnh lại, thần thức khẽ bông bí mật theo dõi phía phát ra thanh âm.
Đó là một đoàn người ngựa mũ giáp chỉnh tề, nhìn từ ngoài như thể quân đội thế nhân đang dừng chân nghỉ ngơi, thành âm vừa rồi là của thiếu nữ và một lão tướng, hai người vừa nói chuyện vừa hướng về phía Gióng đang trầm mình.
- Ách làm sao đây?? Không thể để họ thấy ta được.
Gióng ngẫm nghĩ khẽ vươn tay kéo quần áo lại, bỗng dưng xuất hiện một hài tử trong sâm lâm không thể tránh khỏi người khác nghi ngờ, giờ xuất hiện hình ảnh hắc thân cũng không phù hợp.
- biến thành tảng đã cho ta.
Dứt lời cả người Gióng được bảo trùm bởi Hắc Thiết, biến thành một tảng hắc thạch lớn ngự trị giữa dòng nước, trên thân màu sắc cũng biến đổi như thể đã tồn tại ở đây từ trước.
Hai người vừa xuất hiện bên bờ suối, thân mang giáp trụ uy nghi kín kẽ, lão đầu có trùm râu dài nét mặt góc cạnh có cảm giác là lão tướng từng trải qua sóng gió chiến trường.
Thiếu nữ mi thanh mục tú, đôi mắt sáng long lanh, nàng mặc một bộ giáp nữ vừa vặn, quần và và chiếc phi phòng màu đỏ thắm, thân thể tuy bị áo giáp chế phủ nhưng có thể nhận thấy đây là một mỹ tướng.
Gióng từ trong tảng đá đánh giá hai người, nữ tướng này nhận sắc thuộc hàng mỹ nhân ngang tầm Kim Thiềm nhưng toát ra vẻ anh khí lạnh lợi, hại người có tự vì không tệ đều là Nguyên Anh cường giả.
- Trung gia gia, Tiểu Tuyết muốn tắm rửa một chút, lâu ngày rồi người có chút bí bức.
Thiếu nữ tháo mũ trụ ra hướng lão đầu xin ý kiến, ánh mắt cầu xin nũng nịu. lão đầu Trung gia này thấy vậy không biết nói gì hơn đành gật đầu đồng ý quay người lại đi ra sau tảng đá lớn giới bị.
- nước mát quá hihihi...
Tiểu Tuyết đưa hai tay xuống dòng nước hất nước lên không trung vui vẻ, có vẻ nàng đúng đã lâu không làm việc mà nữ nhân ưa thích nhất này rồi.
Gióng ngồi trong không gian Hắc Thiết nhìn nữ tướng hồn nhiên này, lấy ra một đĩa hóa quả cùng bình nước vừa nhìn vừa ăn đồ, tạo hoá a mấy cái cảnh này hay phải nhìn khiến Gióng chỉ biết cảm thụ.
Giáp trụ được lột bỏ đặt ngày ngắn trên triền đá, từng lớp y phục được tuột xuống, nội y yếm thắm cỏi bỏ để lộ làn thứ thủy nét xuân son, thân hình cân đối mềm mượt thon thả, Nàng rón rén bước xuống làn nước như một tiểu tiên nữ giáng trần.
Khẽ đưa hai tay đưa nước lên cao nhỏ từng giọt lên khuôn trăng, từng ngón tay thon khẽ vuốt ve từ chiếc cằm ngẩng cao từ từ xuống đến cổ rồi tới bầu ngục căng tràn.
" Phụt"
- lực sát thương của nhà đầu này rất lớn ah.
Gióng nhìn mà phụt cả ngụm nước trong miệng ra ngoài, Tiêu Tuyết này
mị lực đúng là hại người khác xa với tiểu nữ hài Y Tiên lần trước.
- không phải chứ?? Đừng lại gần ta.
Đang đánh giá trầm ngâm thì Gióng thấy Tiểu Tuyết tiến gần lại phía mình, khiến buột miệng thốt ra lời cảm giác ánh mắt nhìn về phía mình như thể đã phát hiện ra có người nhìn trộm vậy.
Động tác của nàng tiếp theo khiến Gióng cười khổ, nàng ta hơi dựa vào hắc thạch cọ lưng một chút, rồi vòng tay lên hắc thạch cọ người lên đạp chân xuống nước nghịch ngợm một hồi.
Nhìn cảnh tượng xuân sắc của thiếu nữ ngày sát mắt, Gióng cảm giác như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, cái này chính là ép người quá đáng mà, hắc thạch như hiểu ý khẽ hở đúng một lỗ nhỏ nơi nụ hoa hồng, Gióng nhếch mép cười khẽ véo một cái.
- Á..
Tiểu Tuyết đang thích thú bỗng giật bắn người, đẩy người ngã ra mặt nước phía sau ôm ngực nhìn chằm chằm vào hắc thạch, cảm giác vừa rồi rất lạ đối với nàng, nàng đưa tay xoa xoa ngực, tiến lại gần nhìn sát vào hắc thạch như dán mắt vào.Tìm tòi nhưng không thấy gì bất thường mới đành thôi.
Tiếng lộ lắng vọng lại từ phía ngoài:.
- tiểu thư có chuyện gì thế??
- a...Trung gia không có chuyện gì cả, chỉ là thích quá đi mà.
Nàng đáp vội rồi ngồi hẳn lên hắc thạch, bàn chân vung vẩy trong nước ngẫm nghĩ gì đó cất lời:
- Trung gia gia lần này chúng ta liệu có tin được tin đồn đó không??
Gióng nhìn thấy hành động của nàng mà phì cười, nữ tử này thật thú vị. Nhưng nghe thấy nàng nói chuyện thì trở nên chăm chú.
- ta cũng không rõ nhưng dù sao đã tới rồi cũng phải thử xem sao, nếu là thật thì tốt, lão gia có thể đột phá bước này thì chúng ta không cần lo gì nữa.
- Đầu Giao Long ở Đầm Sương Bạc đó nếu đúng như lời đồn thì đã là nửa bước hoá thần liệu chúng ta có thể đối phó không??
- Tiểu thư yên tâm, nửa bước Hoá Thần nhưng chúng ta nhiều người như vậy không phải không có cơ hội, nếu không đánh lại được chúng ta trở về gọi thêm người trong nhà tới là được.
- Thời gian không còn nhiều nữa chúng ta mau lên đường thôi, trước khi trời tối chúng ta nên đến được đó thì tốt hơn.
- Ân.
Tiểu Tuyết đáp lời quay trở lại bờ, mặc đồ lại chỉnh tề, nhìn dòng nước có chút tiếc nuối vì chưa đủ thoả mãn, nàng cất bước theo Trung lão đầu rời đi.
Đợi hãi người rời đi hẳn Hắc Thiết bảo quanh người Gióng mới dần dần mất đi, thông tin hại người đưa lại khiến Gióng dường như có ấn tượng trong đầu:
- Giao Long Đầm Sương Bạc... Này chẳng phải địa điểm mà Bá Nhan tưng nhắc tới sao?? Vậy đầu Giao này chính là Độc Giao đó rồi!
- bọn họ đến đây săn Giao sao?? Rất ý tứ, đi xem náo nhiệt một chút mới được.
Gióng nói rồi bước ra khỏi dòng suối, mặc bộ y phục lại trên người, còn lừa nhỏ lại triệu ra, nó theo mùi hương nữ tử để lại mà theo dấu đoàn người từ phía sau.
Đoàn người Tiểu Tuyết đi không ngừng nghỉ băng qua sâm lâm này sơn phòng kia đến khi trời sầm tối thì dừng trước một cánh rừng lớn mới dừng lại hạ trại nghỉ ngơi.
Nhìn cánh rừng này Gióng mới hiểu vì sao nó lại có tên gọi là Đầm Sương Bạc, nơi đây được bảo phủ bởi lớp sương trắng dầy đặc, mắt thường thậm trí không thể nhìn được một cách quá xa.
Báo Thiên Tháp hoá thành một hòn đá nhỏ trên một mô đất, Gióng nhìn đoàn người quây quần ăn uống bên đống lửa trong đêm, chỉnh thể đội hình này khá mạnh ngoài Trung lão đầu Nguyên Anh hậu kỳ còn bốn người Nguyên Anh Trung kỳ đỉnh tiêm, thêm Tiểu Tuyết nữa thì có tới sáu Nguyên Anh còn lại đều là Kết Đan kỳ.
Nhưng như vậy sao có thể đối phó với Độc Giao? Vì theo lời kể của Bá Nhan thì hình như lúc hắn giao đấu với nó, thì hắn đã độ kiếp Hoá Thần mà hai người vẫn chịu thất bại và phải mang thương tích trong người, điều ấy nói lên rằng Độc Giao một là tu vi rất cường đại hạ là độc của nó quá mức bá đạo.
Gióng nhìn mấy người này đặc biệt chú ý tới Tiểu Tuyết, từ lúc tới đây nàng rất trầm lắng và những người khác cũng trở nên căng thẳng hơn.
- Mấy người này định bán mang sao??
Khẽ lắc đầu không nghĩ thêm nữa, Gióng nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ sâu, bữa nay tâm tình thoải mãi khiến Gióng có một giấc ngủ ngon, thì thoảng khoé miệng mỉm cười như thể mơ thấy một giấc một giấc mộng đẹp.
Ngoài trời đêm tĩnh mịch.
- A, người xuất hiện rồi! Phía này nhưng có chút xa.
Làm Nhiên Thành một nữ hài ngồi vắt vẻo trên mái nhà cao, nhìn bầu trời đầy sao với ánh mắt thích thú, khẽ nhìn về phương xa kinh ngạc thốt ra lời.
Nữ hài bật dậy nhảy tung tăng trên mái nhà, mỗi bước của nàng vượt qua vài căn nhà, không bao lâu đã biến mất trong trời đêm.