Thân thể người lạ này phía sau lưng hiện lên một hư ảnh kỳ dị, thứ sát khí có thể thành hình này khiến lòng người cảm thấy lạnh toát sống lưng.
- Vị...Đại....Nhân này... Có gì từ từ nói...
Mấy lão đầu lắp bắp đầy kinh hãi, họ chưa từng nhìn thấy ai mà có thể điều khiển sát khí tùy tâm tùy ý như vậy cả, rốt cuộc người này là cao nhân thần thánh phương nào??
Gióng đôi hoả nhãn đỏ rực như hai ngọn hoả diễm lơ lửng, phi phong sau lưng không gió mà từng bay, ngón tay trực chỉ về phía tứ lão:
- Đừng có làm mất thì giờ của ta, nói... Sao bây giờ mới đến?? Những người khác nữa đâu cả rồi??
- Đại...nhân chúng ta vốn theo dự tính tiến vào Đầm Sương Bạc cuối ngày hôm qua, nhưng bên ngoài có sảy ra chút dị biến nên hôm nay mới có thể tiến vào đây.
- Đại nhân có thực sự phải là người của Tiểu Thư??
- Làm sao chúng ta có thể tin tưởng được lời này được??
Tứ lão đầu tuy không rõ thực hư nhưng người này mang tới cảm giác nguy hiểm khiến họ không dám làm quá căng, thân phận của Gióng cùng hai người khiến họ không thể không nghi vấn được vì không hề có ấn tượng trong đầu.
Gióng ngẫm nghĩ nhanh trong lòng, quả nhiên Tiểu Tuyết với những người này có liên quan trực tiếp tới nhau:
- Tiểu Tuyết, sau tai trái của nàng có hai nốt ruồi màu hồng, dưới lòng bàn chân là một vết tràm hình Hắc Điệp, có hình xăm Bách Túc bên sườn trái, ngược xuống phía dưới có... Cái này không tiện nói...
Nghĩ lại toàn bộ thân thể Tiêu Tuyết mà đã thấy lần trước, Gióng một lời liệt kê hàng loạt thứ có thể làm bằng chứng ra ngoài.
Tứ lão đầu và chúng nhân mắt tròn mắt dẹt, mấy cái này thì quá là chi tiết đi, người này rốt cuộc có thân phận gì mà có thể nắm rõ như vậy?? Có quan hệ gì mà biết hết từng tấc da thịt con gái của nhà người ta như vậy???
- Được rồi! Đại nhân công tử, những điều này tuy không phải ai cũng biết nhưng chắc chắn có thể nói ngài không phải người lạ.
Lão giả tóc hung vàng chắp tay dừng lại lời gióng, tránh Gióng có ý định nói thêm đặc thù khác, bởi dù sao thân thể Tiểu Thư không thể nói thẳng tột ra thêm trước mặt chúng nhân cả.
Tứ lão thêm phần cứng kính với ba người Gióng, tuy lạ mặt nhưng hiểu rõ tiểu thư như vậy thì quan hệ hai bên hẳn là không nông cạn mà có thể đã đi sâu đi sát, bọn hắn không thể dễ dàng đắc tội người này được.
Gióng cùng hai người nhìn nhau ánh mắt lấp loé:
- lần này các ngươi có bao nhiêu người tiến vào đây?? Bên ngoài có dị biến gì mà lại chậm trễ như vậy???
- Đại nhân, theo kế hoạch đã tính toán ban đầu Ngũ Tiên Giáo chúng ta bình chia Ngũ đường tiến vào đây, nhưng cuối cùng chỉ có tứ đường tới được bởi vì phải giữ một đường ở lại bảo trụ trong giáo, mọi chuyện là vì Tru Hoang đã phát động binh biến để phát động Trung đẳng tiên môn chi chiến sớm so với dự tính.
Lão đầu chắp tay nói một chút về nguyên nhân dẫn đến của sự chậm trễ này.
Gióng nghĩ hoặc về thông tin mới nhận được này liền nghĩ hoặc:
- Trung đẳng tiên môn chi chiến đã diễn ra rồi sao???
Tuy không biết đây chính xác là vấn đề ra sao, nhưng Gióng không có ý định khiến người khác biết sự thiếu hụt của bản thân về tri thức này.
Tứ lão thấy Gióng dường như cũng biết về vấn đề này thì lòng đã mặc định Gióng là người của Trung đẳng tiên môn, vì chỉ có người thuộc tầng lớp này mới có biết về tiên môn chi chiến.
- Đúng vậy thưa đại nhân, Tru Hoang Tông là người khởi xướng tiên môn chi chiến, dường như lần này chúng có tham vọng về việc đề thăng lên Thượng đẳng tiên môn, vậy nên có lẽ chúng muốn ra tay trước vơ vét tài nguyên mà chiếm tiên cơ.
- Hiện giờ người của chúng đã trên đường hướng về Cổ Nội Thành chúng ta, nên vừa rồi chậm trễ là do các phương thế lực trong Cổ Nội phải tổ chức họp bàn ứng phó gấp.
- Thì ra là vì nguyên do này mà sảy ra chậm trễ, đây là chúng ta hiểu nhầm các ngươi rồi! Thứ lỗi vậy...
Gióng hơi chắp tay nói lời tạ lỗi hướng tứ lão một lượt, nhưng trong lòng lại bão nổi một đoàn, Tiên Môn chi chiến này mà khởi động e rằng các thành sẽ rối loạn không nhỏ, Lam Nhiên và Việt Tông sợ rằng khó mà có thể đứng được ngoài việc giao phong với các thế lực khác.
- Đại nhân khách khí, chúng ta chậm trễ làm tính mạng tiểu thư lâm nguy thật khiến lòng hổ thẹn, không biết Tiểu thư và mọi người hiện giờ ra sao?? Đại nhân có thể giải đáp đôi điều chăng??
Tứ lão lòng một hồi áy nãy không thôi, đành tìm hiểu sự an toàn của Tiểu Tuyết và các giáo chúng ra sao?? Nếu họ gặp bất chắc thì đây là tổn thất không hề nhỏ với Ngũ Tiên Giáo.
- Các ngươi yên tâm hiện tại thì Tiểu Tuyết cùng mọi người đã xâm nhập vào trung tâm Sương Bạc, có Trung lão đầu bảo vệ bên cạnh thì nàng ta tạm thời vẫn sẽ an toàn.
- Đợi các ngươi tụ tập đông đủ rồi cùng bàn bạc kế hoạch cụ thể sau, các ngươi ở đây còn những người khác đâu??
Gióng gật đầu có chút hài lòng nhưng vẫn nghi hoặc hỏi về mấy Đường còn lại của Ngũ Tiên Giáo này, muốn biết hiện tại đang ở chỗ nào.
- Đại Nhân... Tứ vị đường chủ đã dẫn giáo chúng tiến vào phía trong, chúng ta được cắt cử ở lại bên ngoài này để tiêu diệt lũ sói hoang này đề phòng chúng mật báo cho lũ yêu thú biết mà làm ra chuẩn bị.
- Ra vậy, các vị Đường chủ quả nhiên là người biết nhìn xa trông rộng, tại hạ thật lòng phải bái phục, nào chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, không biết các vị Đường chủ thực lực ra sao và nhân số mang theo thế nào??
Gióng hướng đi thẳng về đám đông giáo chúng, tứ lão thấy vậy liền đi theo sau vừa đi vừa giải đáp thực hư cho Gióng một loạt.
- Đại nhân, tứ vị Đường chủ đều có tu vi Hoá Thần hậu kỳ cường giả và mười năm vị phó đường chủ Nguyên Anh hậu kỳ, còn lại là Nguyên Anh Trung Kỳ trở xuống có hơn ba mươi vị và các giáo chúng khác.
- tốt, đội hình này đúng là đủ cường đại, hy vọng mọi chuyện lần này có thể thành công.
- Đúng vậy ah, hi vọng chuyện này có thể thật sự mà thành công, nếu đoạt được Độc Châu thì tông chủ có khả năng đột phá Luyện Hư lúc đó con đường tới thượng đẳng tông môn của chúng ta không còn xa nữa.
Tứ lão cũng một lòng hy vọng vào điều này không thôi, cảm khái mong đợi, Gióng gật đầu có chút tiếc nuối nói:
- Chỉ tiếc
một điều...
- Điều gì thưa Đại Nhân...??
Tứ lão nghĩ hoặc khó hiểu hướng Gióng chắp tay hỏi.
Gióng xoay người đối mặt với tứ lão cười nhẹ nói:
- Chỉ tiếc một điều là các ngươi sẽ không có cơ hội nhìn thấy điều đó sảy ra...Kim Tình Chỉ Thiên.
" Xoẹt"
- Triều Lãng Tứ côn.. chết~~~~
- Lang Nha Trụy Nguyệt ~~~~ bọn khốn chết đi.
Gióng dứt lời Kim Tình Chỉ từ ngón tay bắn mạnh về phía Tứ Lão trước sự kinh ngạc của chúng nhân, nhị thú đi phía sau cũng đồng thời xuất chiêu đã được âm thầm tích xúc từ trước.
Tứ lão chỉ kịp lập màng phòng bị chỉ pháp của Gióng, nhưng phía sau không kịp đề phòng bị tấn công bất ngờ, hai lão đầu trọng thương mà bắn ra ngoài, hai lão còn lại cũng nội thương không nhẹ mặt mũi trắng bệch.
Gióng dựa vào phản chấn của Kim Tình Chỉ bắn ngược ra sau, khi cách đám giáo chúng không xa thì lộn mấy vòng trên không, hai chân đáp vững vàng trên mặt đất, tay đặt trên mặt đất nhìn giáo chúng còn chưa kịp hoàn hồn thì cười nhẹ nói lớn:
- Vạn Sào Chi Trận...
- Á...
- Á....
" Phụt"
" Phụt"
" Phụt"
Từng cọc trẻ nhọn hoắt từ dưới lòng đất đâm thẳng lên khiến chúng nhân hoảng hồn né tránh, người không kịp thì bị đâm thủng chân thủng tay có kẻ bị xuyên thủng người, kẻ có tu vi cường ngạch Kết Đan liền phi người lên không những cũng không tránh khỏi bị xước da trầy thịt.
Huyết dịch bắn tứ tung xuống nền cỏ đã bị giày xéo từ lúc trước, Gióng thu tay lại cười nói:
- Việc còn lại là của các người...
- Gừ....
- Gừ...
- Gừ....
Gióng dứt lời sào trận liền được triệu hồi trở lại, Lang thú như được xả trại lâu ngày, chúng hung hãn nhào về phía đám giáo chúng mà cắn xé một hồi kinh dị, để giải toả thù hận mà bị dồn nén bấy lâu.
Giáo chúng Tiên Giáo chật vật chống cự những đầu Lang hung mãnh này, nhưng thân thể đã bị thụ thương nhanh mà chóng rơi xuống thế hạ phong, Gióng thì thoảng đi lại trợ giúp mấy đầu Lang đối phó với những Kết Đan cường giả bằng cách phóng xuất Tam Chỉ.
Đây cũng là cơ hội để Gióng luyện tập Tam Chỉ trong Ngũ Hành Chỉ Thiên đã học từ lần trước, Kim Tình Chỉ, Thiên Mộc Chỉ, Diễm Hư Chỉ.
- Các ngươi rốt cuộc là ai???
Tứ lão đầu chật vật đối phó với sự tấn công của Bạch Mao cùng Lang Thiếu, tuy tu vi Tứ lão cao hơn không ít nhưng người bị trọng thương, người thì cũng mất đi một phần sức chiến đấu trong khi hai người lại quá cường hãn.
Lang Thiếu cười lạnh khinh miệt:
- Các ngươi tiến vào địa bàn của chúng ta, dám giết Lang Tử, Lang Tôn của chúng ta giờ lại còn hỏi chúng ta là ai sao?? Thấy oan uổng lắm hay sao??
- Thì ra các ngươi là yêu thú...
- khẹc...khẹc...khẹc...đúng rồi đấy thì sao?? Mặc tấm da người này thật đúng là chán ghét quá mà...Tiểu Lang giết nhanh đi, để lâu sinh biến.
- Được..
- Gừ....Gừ.....hú.ú ú hú.....
- Gừ.....hú.... h...ú h.ú h....ú..hú
Lang Thiếu đáp lời toàn thân cuồng trướng hoá thành một đầu Bạch Lang hùng vĩ, Lang thú phía xa như được sự kích thích mà cũng ngửa đầu hú dài, lao vào chúng nhân một cách cuồng bạo hơn.
- Gào...Gào.... Gừ...Gừ....
Bạch Mao cũng không chậm trễ biến về bản thể Yêu Hầu, tay cầm đại côn hung mãnh cuồng ngạo mà vụt tới tấp vào hai gã đối thủ của mình, khiến tứ lão đầu phải tối mắt tối mũi mà chống đỡ.
Nơi Lang Thú và giáo chúng tranh đấu rất nhanh ngã ngũ khi Yêu Hầu lần lượt xuất hiện ra từ trong rừng cây, chúng nghe tiếng hai người Bạch Mao mà tới tham gia vào cuộc chiến và các yêu thú khác cũng tới góp một phần lực.
Gióng nhìn thảm trạng của chúng nhân mà khẽ lắc đầu, đó là hiệu quả của tranh đấu người không ngã xuống thì thú sẽ ngã xuống, chẳng thể trách được ai mà chỉ có thể luận đúng sai, ai cường ai nhược?? Nhưng nếu thật sự có thể hoà hợp thì tốt biết mấy.
Bạch Mao xách một lão đầu trở lại, hẳn nhiên đã kết thúc chiến cuộc, trên người nó vết thương cũng đã chồng chéo, bộ lông trắng đã pha màu huyết hồng:
- Hắc Viên huynh đệ, tên này huynh đệ còn gì muốn hỏi nữa không??
- .Cá..c... ng..ươi... khục
...khục...
Lão đầu mấp máy miệng nói không nên lời, máu huyết từ miệng từ mũi hộc ra một mảng.
Khẽ lắc đầu Gióng tay liền xuất chỉ, một lỗ thủng bắn xuyên đầu của lão xuất hiện, máu hơi rỉ ra lão tuyệt khí ngục người xuống bãi cỏ, Gióng nhìn lão một lúc cất lời:
- Hầu Ca, người chết thì cũng đã chết rồi đừng giày xéo thân xác chúng nữa được không?? Nể mặt ta cho họ về với đất mẹ đi.
Bạch Mao nhìn hành động của Gióng gật đầu:
- Được rồi! Theo ý huynh đệ.
- Đa tạ Hầu Ca, Hầu Ca thông báo với mọi người một tiếng để họ ở lại thu dọn chiến trường, Chúng ta phải nhanh chóng tiến vào trong trung tâm để hỗ trợ, để họ ở lại bên ngoài thôi tránh thương vong không cần thiết.
Gióng nói rồi không đợi Bạch Mao trả lời, quay người đi kiếm một mỏm đá ngồi nhìn chiến trương mà lòng khẽ thở dài một hơi, kiếp nhân sinh càng nghĩ càng não nề mà.
Bạch Mao cùng Lang Thiếu thu xếp chiến trường và dặn dò chúng thú một hồi, chọn lựa ra gần hai mươi đầu thú cường đại rồi cùng Gióng nhanh chóng tiến vào sâu phía tronh Đầm Sương Bạc, trước sự ngóng theo của chúng thú ở lại đầy tiếc nuối.
Không lâu sau khoảnh sâm lâm trở lại với vẻ yên bình khi chúng thú ở lại đã lần lượt rời đi,màn đêm buông xuống dần trên những ngọn đại thụ, khung cảnh dần chìm vào tĩnh mịch.