- Hoả Diệm Liên Sát.
Lão Hoả nói lớn, hoả diễm từ dưới chân lão nở rộ như một đoá hoả liên khiến không gian sâm lâm xung quanh bị cháy xém.
Sự kiểm xoát chuẩn xác khiến cho ngọn hoả diễm không lan toả ra quá rộng và ảnh hưởng đến cây cối bên ngoài, một đoá liên in hằn trên nền cỏ cháy còn vương băng lạnh.
Chút sương băng lạnh này là ảnh hưởng của lần hấp thụ băng diễm của lần tranh đoạt Hồi Nhục Đan khi trước.
Một đầu Thổ Nha Trư bộ lông xám cháy xém, miệng thở ra làn sương lạnh buốt. Tứ chi run rẩy chật vật đứng dậy từ đống đổ nát, ánh mắt còn vương nét sợ hãi trước lực chiến của kẻ địch trước mắt này.
Nó liếc mắt tức giận nhìn Hoả Vân Báo, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống đầu thú này vì đã dẫn nhân loại cường đại này tới đây để đoạt đồ của nó.
Hoả Vân Báo thấy vậy lông lá trên người không khỏi dựng đứng lên, nó lùi lại phía sau Hắc Lừa mới cảm thấy yên tâm hơn, miệng máu khẽ khẽ nhếch lên mạng ý cười thách thức nhàn nhạt.
- Gừ...
- Con hỗn đản..
" Phốc "
Thổ Nha Trư miệng mấp máy chửi bằng thành âm nhân loại, chân sau đạp đất bắn mạnh cơ thể về phía Hắc Báo, nó lựa chọn từ bỏ linh dược vì nhận ra lực chiến của Lão Hoả cường đại vượt mức nhận biết nhưng nó muốn xử lý kẻ dẫn đường này.
Nhưng nó đã lầm, một ngón tay nhỏ nam hài cưỡi trên lưng Lừa chỉ về phía nó, đầu ngón tay toả ra quang mang tam sắc bất giác mang đến một áp lực lớn, tưởng chừng như thể chỉ cần nó tiến lại thì sẽ xuyên qua được não hải.
Nha Trư vội vã khống chế thân hình đang lao trên không xuống, tứ chi nó cố giữ vững cơ thể lại nhưng vẫn bị trượt về phía trước một khoảng tạo ra đường rãnh dài dưới nền đất.
Nó đưa mắt sợ sệt đánh giá nam hài thần bí này, chiếc đầu lớn khẽ cúi thấp xuống nói:
- công tử gia, tiểu yêu không có ý định công kích người, xin người đừng trách phạt, gốc Lan Hoàng Thảo này tiểu yêu xin dâng lên cho người.
Gióng nghe nó nói vậy thì thu chỉ lại nói:
- ta biết ngươi không có ý tấn công ta mà là tấn công Hắc Báo, nhưng nó dẫn ta tới đây là do ý của ta nên ngươi không thể động đến nó, kể cả sau này cũng không được, ngươi hiểu ý ta chứ??
Nha Trư liếc nhìn Hắc Báo một chút mà lòng chỉ có thể khẽ thở dài:
- Tiểu yêu đã biết.
Gióng thấy đầu Trư hợp tác như vậy thì gật đầu, nhìn Lão Hoả cầm trên tay một gốc hoa màu vàng kim đang bay lại phía mình, đợi hắn dừng lại thì mới hỏi:
- thế nào?? Phù hợp yêu cầu chứ??
Lão Hoả hơi mỉm cười nói:
- không tệ đâu con này coi như biết hàng mà chăm sóc cẩn thận, thêm Lan Hoàng này nữa thì ta thấy cùng với nguyên liệu có từ trước cũng đủ để luyện đan, chúng ta nên tìm chỗ nào đó bế quan một chút thì hơn.
Gióng nghe hắn nói vậy thì cũng không khỏi gật đầu, luyện chế Ngưng Đan này là lần đầu tiên hơn nữa đan dược tâm cấp hạng trung nên cần thời gian luyện tập thử các đan dược tâm cấp khác cho quen tay, và sau khi thành đan nếu phục dụng luôn thì cũng cần phải tìm nơi ẩn toàn để độ kiếp nữa.
Lấy tấm bản đồ trong giới chỉ ra xem xét vị trí một chút Gióng nói:
- Được, chúng ta đi thôi!!
Hắc Lừa hiểu ý hơi đưa mũi lên đánh hơi rồi chuyển hướng rời đi.
Lão Hoả thấy vậy gật đầu nhìn hai đầu thú bên cạnh, hắn hơi ngẫm nghĩ đôi chút ngắt một nhánh hoa Lan Hoàng vứt cho Nha Trư, và một nhánh Huyết Linh Chí ném cho Hắc Báo.
- Ngươi vừa mới kết đan không lâu trước đây nên tìm kiếm chỗ nào ổn định cảnh giới rồi hãy phục dụng nó, Lan Hoàng này có thể giúp ngươi tăng thêm tiểu cảnh nhưng phục dụng nhiều hơn cũng lãng phí.
- Còn Hắc Báo, đây là phần cho ngươi như ta đã hứa từ trước, ngươi cũng nên ổn định tâm trí và làm sẵn chuẩn bị trước khi phục dụng vì ngươi sẽ phải độ kiếp ngày sau đó.
Hai đầu thú vui mừng đớp lấy thảo dược đang bay tới, nghe thấy dặn dò của Lão Hoả thì mắt loé sáng mà không ngừng gật đầu:
- Đa tạ công tử.
- Gừ gừ..
Nha Trư miệng mấp máy nói, cái đuôi chổng ngược phía sau lúc lắc, Hoả Vân Báo thì như thể một chú cún con ngồi bệt xuống đất đuôi cũng vẽ loạn đám cỏ khô mà vâng lời.
Lão Hoả thấy vậy cũng không nói thêm nhiều nữa, hắn đằng không bấy về phía Gióng đang đi mà nhập vào bản thể mất hút.
Nhị thú vừa thấy Lão đi mất thì bộ dáng đã quay trở lại với vẻ hoang dã vốn có, mắt gườm gườm nhìn nhau hẳn nhiên vẫn có chút đề phòng đối phương.
Hắc Báo lông trên thân dựng đứng nhảy ra xa, nó vội vàng nhảy lên cây chạy theo hướng Gióng vừa đi, Nha Trư nhìn theo suy nhĩ một chút rồi thân thể cũng hoá nhỏ len lỏi giữa sâm lâm chạy theo.
Sâm lâm và đại thụ chè trời dần trở nên thưa thớt hơn, chúng được thay bằng những đồng cỏ xanh cao. Dấu tích nhân loại để lại cũng dần trở nên hiện hữu ở vài nơi, cấp độ yêu thú theo đó cũng trở nên nhỏ yếu dần.
" Cộp" " cộp" " cộp"
Hắc Lừa dừng chân lại ở bìa rừng mở tầm mắt nhìn đồng cỏ bạt ngàn, đôi mi mắt nó khẽ nhấp nháy lưu chuyển. Nó chưa có ý định tiến bước mà điềm nhiên chậm rãi nhai nửa củ cà rốt trước mặt, bọt mép chảy lòng thòng xuống lá cỏ khiến chúng đổi màu.
Gióng gập cuốn sách trong tay lại hơi nhớ lại lộ tuyến trong đầu, ngẫm nghĩ chút liền quay đầu về phía sau nói:
- Các ngươi nên quay về nơi của mình đi, đừng đi theo ta mãi thế.
" Xoạt" " xoạt" " xoạt"
Thanh âm của Gióng vừa dứt thì từ trong sâm lâm từng đầu thú xuất hiện, trong đó có cả Nha Trư và Hắc Báo góp mặt. Gần hai mươi đầu thú trên thân thể toát yêu khí nồng đậm, những này là trong mấy ngày qua bị Gióng đoạt đồ, tuy đã để lại một phần phù hợp cho chúng nhưng chúng vẫn bám theo từ đó đến giờ.
Nếu ở trong sâm lâm thì không sao nhưng Gióng sắp tới sẽ đi vào địa phương nhân loại, đám yêu thú này cứ theo sau thì sẽ vướng phải những rắc rối không cần thiết, chúng tu luyện không dễ nên Gióng cũng không muốn chúng ngã xuống như vậy.
- Công tử, chúng tiểu yêu xin đi theo hầu người.
Nha Trư từ trong đám thú đứng ra cất lời đáp, nó là một trong số ít yêu thú Kết Đan có thể truyền đạt bằng ngôn ngữ nhân loại.
Tuy nó cùng đám thú bị hớt tay trên uổng công bảo vệ linh dược bấy lâu, nhưng người trước mặt này dù lấy đi nhưng vẫn để lại một phần nhỏ phù hợp và còn đưa ra cho chúng lời khuyên tu luyện bổ ích, hơn nữa khi đối diện với người này chúng cảm giác như đối diện với thượng tầng tộc đàn vậy.
Một thứ cảm giác lạ tới từ sâu thẳm huyết mạch, hơi thở mang tính ngọn nguồn khiến chúng cảm nhận được nếu đi theo bên người này chúng sẽ nhận được lợi ích lớn lao, từng ánh mắt cầu khẩn khẽ cúi đầu mong đợi.
Gióng nhìn những đầu thú này khẽ lắc đầu nói:
- điều này không được, ta hướng tới địa phương nhân loại nên không thể để các người đi theo, nhân loại và yêu thú chung quy vẫn là giống loài khác biệt khó tránh khỏi xung đột. Tu đạo gian nan tiến một bước lại khó nhiều bước, các ngươi phải biết trân trọng bản thân mà suy nghĩ kỹ càng, trở về đi thôi!!
- Công tử...
Đám thú không khỏi như thất lạc trong lòng, chần chừ quay mặt nhìn nhau một hồi không quyết.
Gióng đưa tay ngăn lại hơi ngẫm nghĩ nói:
- Trở về tự nhắc nhở bản thân tu luyện cho tốt, không đến mức cần thiết thì đừng xung đột với nhân loại làm gì cả, còn nếu khó khăn quá thì đến Nguyệt Điện gặp Ngọc Giao nói là ta sai các ngươi đến.
Nha Trư cùng những yêu thú khác biết Gióng đã ra quyết định như vậy thì cũng không dám nói thêm, chăm chú nghe dặn dò mà mắt trở nên sáng lại, Giao Vương và Nguyệt Điện là nơi chúng đã nghe đến nhưng khó mà giá nhập trừ khi đến tầng thứ Nguyên Anh.
Vị công tử này lại nhắc tới như không, chúng chỉ cần tới và truyền đạt một lời nói vậy hẳn nhiên có quan hệ mật thiết, công tử đã sắp xếp thì chúng không thể
trái lời:
- đa tạ công tử dạy bảo.
- trở về đi.
Gióng khoát tay nói rồi xoay người tiến nhập vào đồng cỏ xanh.
Chúng yêu thú cúi đầu xuất một tràng thú hống văng vẳng làm náo động khắp không gian, hồi lâu sau khi bóng lưng Gióng khuất xa thì mới theo sau Nha Trư quay trở lại Sâm Lâm
Một thời gian không lâu sau, ở nơi này sảy ra một sự việc khiến cho dong binh và những người mạo hiểm Cổ Nội lâm vào nghi vấn, bởi các yêu thú trên Trúc Cơ đều biến mất một cách khó hiểu cùng với đại lượng tài nguyên lớn nhỏ.
Đại sảnh đường trên chủ sơn Việt Tông trở nên náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày, cao tầng từ các Đường đều tụ hội trở lại nét mặt ai nẫy đều vương nét vui mừng vì một tin báo quan trọng đó là Tông Chủ đã xuất hiện trở lại.
Những hàng ghế người ngồi ngay ngắn đối diện nhau với những nhân vật chủ chốt các Đường hiện tại như: Thạch Sanh, Lý Thông, Hắc Tuyên, Tiểu Thanh, Xuân Mai, Kim Thiềm, Đường Tam, Cường Hùng, Ngân Lang, Bạch Trư, Bá Nhan, Mộng Tuyền, Thao Sảng, Uyển Thanh, Phương Vân, Bạch Tiểu Quần, Khải Đức, Ngô Ngạn.
Thạch Sanh hướng ánh mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trưng cầu ý Lý Thông:
- Đại ca, điều huynh và mọi người nói là thật chứ?? Công tử đã trở lại??
Lý Thông gật đầu xác định:
- Đúng vậy, mới đầu ta cũng có chút ngờ ngợ nhưng qua nói chuyện với mọi người thì ta có thể xác định, Công tử đã hoàn toàn trở lại và khoảng cách cũng không phải quá xa Việt Tông ta.
Hắc Tuyên cùng Tiểu Thanh và Ngũ Yêu cũng đồng loạt xác nhân thông tin này vì đây là cảm giác huyết mạch triệu hoán không thể sai được.
- haha..vậy thì quá tốt rồi! Ta biết Công tử ắt cát nhân thiên tướng mà.
Thạch Sanh vỗ đùi cười vui mừng vì đây là tin hắn mong đợi nhất là trong hoàn cảnh phức tạp hiện nay, thông tin này giúp cởi bỏ đi rất nhiều ghánh nặng trong lòng.
Những người khác nghe vậy cũng nở nụ cười, Khải Đức ngồi ngay phía sau phụ thân cũng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, khung cảnh ngày công tử biến mất vẫn luôn ám ảnh hắn trong những lúc nghỉ ngơi hơn một năm nay, hắn có chút vội hỏi:
- Đại Bá, không biết công tử hiện ở chỗ nào??
Lý Thông hơi ngẫm nghĩ chỉ tay ra phía ngoài sảnh môn nói:
- Ta cũng không rõ vị trí cụ thể chỉ có thể nói đại khái là ở hướng này, sở dĩ nói không xa là vì ta có cảm giác người cũng đang di chuyển trở về.
Khải Đức nghệ vậy liền hướng Thạch Sanh xin chỉ thị:
- Phụ Thân, cho con đi đón công tử được không.??
Thạch Sanh thấy ánh mắt trong mong của Khải Đức nhưng hắn không suy nghĩ mà dứt khoát lắc đầu:
- Không được.
- phụ thân...
- Con nghe ta, hơn nữa ta nghĩ công tử cũng không muốn con làm vậy đâu, công tử là nhân trung chi long và không điều gì có thể ngăn cản bước chân người, việc chúng ta có thể làm bây giờ là cần quản lý tốt và phát triển Việt Tông cũng như tăng lên thực lực bản thân để chờ đợi người trở lại.
Khải Đức có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng buông xuôi, những người khác nghe vậy cũng khẽ gật đầu cho là Thạch Sanh nói phải.
Thạch Sanh tiếp lời:
- Ta lúc này tuy chưa rõ công tử có suy nghĩ gì với chuyện Tiên Môn Chi Chiến, nhưng thiết nghĩ người cũng sẽ không ngồi yên nhìn mọi chuyện diễn ra như vậy, chúng ta cần chuẩn bị mọi chuyện thật kỹ càng để sẵn sàng nhận chỉ thị của người khi người trở lại.
Chúng nhân nghe vậy trở nên chăm chú hơn, Tiên Môn Chi Chiến này là một chuyện không nhỏ đối với các thế lực tông môn, dù Việt Tông có thẩm dự hay không thì cuối cùng cũng ít nhiều bị ảnh hưởng ít nhiều nên làm ra biện pháp là điều cần thiết.
- A lại di chuyển rồi!!
Tiểu thiếu Nữ chợt dừng bước giữa sâm lâm miệng chúm chím khẽ thốt, nàng không suy nghĩ nhiều mà hơi chuyển hướng sang hướng khác để tiếp tục đi.
" Nắng lên xanh giữ muôn trùng cao sơn..."
Đôi chân trần nhún nhảy trên những chiếc lá khố, nàng cất lên bài hát mà đã nghe ở đâu đó, thanh âm trong trẻo như tiếng nhạc rừng lưu chuyển hài hoà.
" Xoạt...xoạt"
- Đại ca, lâu này vào sâm lâm không gần nữ sắc có chút bứt rứt trong người, tiểu thiếu nữ này tuy chưa thành thục nhưng rất thanh thuần ah.
- hắc hắc... Lão đệ hợp ý ta, đi nào..
Hai tráng hán từ trong hốc đá bước ra nhìn theo hướng tiểu thiếu nữ rời bước, khuôn mặt dâm uế nói chuyện với nhau rồi nhanh chóng mò mẫm theo phía sau.
"" phập" "phập"
" Keng" "keng" " keng"
- cái quái gì vậy??
- kẻ nào??
Tay xuất vũ khí vội đón đỡ đòn đánh bất ngờ từ bụi rậm bên đường, cả hai bật người lại phía sau hoành đao đề phòng.
" Vù" " vù" " vù" " vù"
" Keng" keng" " keng"
" Phập" phập" " phập" " phập"
Ám khí phóng tới quá nhanh khiến hai người không kịp nhìn nhận rõ ràng, đao pháp trong tay liên tục xoay chuyển nhưng cơ thể bị xuyên thủng thành mấy lỗ máu, huyết dịch bắn tung toé lên mặt lá cỏ.
Hai cỗ thì thể đổ sập xuống, phía xa tiếng hát trong trẻo vẫn vang lên...
- Tiểu Màn Thầu, ngươi mang đan dược này cho người của Thiên Việt thương hội đi.
Thanh Hoa ném một chiếc giới chỉ trong tay cho Tiểu Màn Thầu nói.
- Mẫu thân, không phải chúng ta đã thoả thuận người Thiên Việt sẽ phải tự mình tới vận chuyển?? Sao con lại phải đi chứ??
Tiểu Màn Thầu bắt giới chỉ vào tay nhưng hắn chưa vội xuất hành mà nghĩ hoặc hỏi lại, bởi hắn vẫn nhớ rõ điều kiện giao dịch trước đây.
Thanh Hoa tay xoa xoa đầu quyền trượng nhìn hắn nói:
- đúng là vậy nhưng ta muốn con đi tìm hiểu xem họ có cách nhìn như thế nào với Tiên Môn Chi Chiến lần này??
- vâng, còn rõ rồi!!
Tiểu Màn Thầu lắng nghe nguyên do rồi nhanh chóng đáp lời mà rời đi.
- Còn con xem xét tình hình rồi hỗ trợ Thiên Việt phát triển ở Thanh Khâu một chút, bên cạnh đó đưa một vài hậu nhân Dược gia ta có năng lực tới trợ giúp cho Việt Tông vừa tạo quan hệ vừa cho những hài tử đó mở mang tầm mắt một phen và phân tán giữ lại huyết mạch Dược gia.
- còn những người khác cũng lùi đi, chuẩn bị thật tốt cho sự kiện năm sau của gia tộc, ta muốn xem Dược Lam và Dược Điện của mụ ta có thể làm được gì???
- rõ thưa Thái gia..
Chúng nhân Dược gia nhận mệnh rời đi, Y Tiên khẽ ngập ngừng như có điều muốn nói nhưng hơi quay mặt lại thì đã thấy nãi nãi phẫy tay ra hiệu cho nàng rời đi.
Khắp nơi đang có những chuyển dịch diễn ra, những dòng nước ngầm nhỏ xuất hiện đan xen vào lẫn nhau và chúng đều có liên hệ không nhỏ tới Việt Tông.
Gióng không hề biết đến những việc này, mà đang trên đường tìm địa phương thích hợp để chuẩn bị bước thêm một bước trên con đường từ luyện của mình, một con Lừa nhỏ đạp trên những ngọn cỏ cao những làn gió nhẹ rì rào khiến nó như đang lững thững trên biển cỏ xanh mênh mông.