Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên (*).
(*) Trích bài Sứ Chí Tái Thượng của Vương Duy.
Đại mạc rộng mênh mông bát ngát, vừa cao vừa xa, vừa bao la hùng vĩ. Ngay khi mặt trời đỏ rực lặn về phía tây, nhìn về hướng đường chân trời là một mảnh đỏ thẫm, chứa đựng một loại cảm giác thê lương cô quạnh.
Khói lửa chiến tranh từ thượng cổ đã sớm nhạt nhòa theo năm tháng. Hoàng Hà cổ đạo vẫn tồn tại mặc dù đã trải qua nhiều lần biến thiên
Sở Phong đơn độc lữ hành, trông có vẻ rất mệt mỏi. Hắn nhoài người nằm trên đống cát vàng, nhìn ánh mặt trời đỏ rực như máu lúc xế chiều, thầm nghĩ không biết bao lâu nữa mới đi hết mảnh đại mạc này.
Mấy ngày trước, hắn vừa tốt nghiệp, đồng thời cũng tạm biệt nữ thần của mình trong sân trường. Có lẽ sau này ít có dịp gặp lại nữa, dù sao cũng từng bị người ta từ chối khéo, kể từ giờ mỗi người một nơi, cũng là lúc nên chia tay rồi.
Sau khi rời khỏi học viện, hắn liền bắt đầu cuộc hành trình.
Mặt trời lặn đỏ rực, treo ở cuối đại mạc, khiến cho phong cảnh cảnh trống trải này có vẻ đẹp yên tĩnh lạ thường.
Sở Phong ngồi dậy, uống một ngụm nước. Sinh lực trong cơ thể khôi phục được một chút. Hắn là một người khá khỏe mạnh, thể chất vô cùng tốt, nghỉ ngơi một chút khiến mỏi mệt dần dần tiêu tán đi.
Sở Phong nhìn về phương xa, đột nhiên có cảm giác mình sắp ra khỏi đại mạc. Có lẽ đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy lều vải của dân du mục. Nghĩ vậy, hắn tiếp tục tiến lên, đi thẳng về hướng tây, để lại một hàng dấu chân kéo dài tít tắp trên những bãi cát trong sa mạc.
Bỗng, có sương phủ xuống, đây là điều cực kỳ hiếm thấy trong đại mạc này.
Sở Phong kinh ngạc. Bây giờ là cuối mùa thu, sương mù này lại có màu khiến cho người ta bất chợt cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Sương mù dần dần dày lên, màu lam lượn lờ, mông lung, bao phủ cả một vùng sa mạc.
Lúc này, mặt trời ở phương xa đột nhiên hơi kỳ lạ. Từ đỏ rực chuyển thành một vòng tròn lớn màu xanh, nhìn vào có cảm giác hơi ma mị, đến cả những đám mây trên cao cũng bị nhuộm thành màu lam.
Sở Phong nhíu mày. Mặc dù thời tiết ở tại đại mạc hay thay đổi, nhưng loại thay đổi thế này thật sự quá bất thường rồi.
Không gian yên tĩnh quỷ dị khiến hắn dừng bước.
Trước khi tiến vào sa mạc, hắn từng nghe một lão già du mục nói rằng: Khi đi trong sa mạc một mình, nhiều khi sẽ nghe được một vài thanh âm kì lạ, hoặc sẽ nhìn thấy một vài đồ vật kì dị, có khi là cả hai nên cần phải hết sức cẩn thận.
Lúc đó hắn không để ý.
Không gian vẫn yên tĩnh, khắp đại mạc cũng không có gì xuất hiện, chỉ có một màn sương màu lam mông lung. Tuy chưa có gì xảy ra, nhưng vẫn phải đề phòng. Sở Phong bước mau hơn, bây giờ, hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Phương xa, mặt trời màu lam yêu mị từ từ lặn xuống, nhuộm xanh cả một khoảng trời phía tây. Có điều, nó cũng sắp biến mất hẳn khỏi đường chân trời.
Tốc độ của Sở Phong càng lúc càng nhanh. Hắn bắt đầu chạy. Hắn không muốn ở một nơi quỷ dị, tràn ngập yếu tố bất thường này thêm một phút nào nữa.
Trong sa mạc, những ảo ảnh như thế này rất hay xảy ra vào thời điểm mặt trời chói chang, còn tình huống trước mắt này lại khác hẳn.
Đột nhiên, phía trước truyền tới tiếng vang khẽ, giống như là có đồ vật gì phá cát mà ra, tiếng động càng ngày càng dày đặc, vang lên liên tiếp.
Sở Phong dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào đám cát vàng phía trước. Lúc này, trên mặt đất xuất hiện vài ánh sang xanh lấm tấm, giống như những viên ngọc xanh rơi lả tả trên đất, óng ánh trong suốt dưới ánh chiều tà. Từng gốc cây non cao chưa đến một tấc, trồi lên nối tiếp nhau. Trông chúng vô cùng xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng long lanh khắp mặt đất.
Chỉ sau một yên lặng ngắn ngủi, đột nhiên vô số tiếng loạt soạt vang lên liên tục. Ánh sáng màu xanh lập lòe, những mầm non nhanh chóng vươn cao lên, trưởng thành trong nháy mắt.
Ở phía chân trời, mặt trời đang lặn dần rồi biến mất. Sương
mù tràn ngập khắp đại mạc, cả không gian như đang bị phủ bởi một lớp màng mỏng màu xanh da trời.
“Tách!”
Có tiếng động phát ra từ những đóa hoa đang nỏ rộ. Lúc ánh ráng chiều sắp biến mất, cả một thảm thực vật màu xanh thẫm trong sa mạc bắt đầu tách ra thành vô số đóa hoa.
Vô số đóa hoa màu xanh, óng ánh, lấp lánh, như mộng như ảo, khiến người ta say đắm lần lượt nở rộ trong sa mạc. Cảnh tượng yêu dị vô cùng không chân thực.
Loại thực vật này cao hơn một thước, có màu xanh, toàn thân trong suốt như san hô. Từng cánh hoa yêu diễm đến mê người, mang theo ma tính hấp dẫn tâm trí người ta.
Sở Phong lui ra phía sau một bước. Nhưng mà, sau lưng cũng đã bị bao phủ bởi loại thực vật này. Ánh sáng xanh lấp lóe, nhìn không thấy đâu là bờ.
Hắn giật mình, cẩn thận xem xét tình huống. Loại thực vật này cực kì giống hoa Bỉ Ngạn.
Có điều, hoa Bỉ Ngạn có màu đỏ tiên diễm, còn loại hoa này lại có màu lam. Hắn quả thực chưa hề nghe nói có loại hoa Bỉ Ngạn màu lam này.
Hoa Bỉ Ngạn thật sự tồn tại. Nó mang theo sắc thái tôn gián nồng đậm. Có quá nhiều truyền thuyết liên quan tới nó, nhưng Sở Phong không tin những thứ này. Hắn chỉ hơi hoảng hốt trước cảnh tượng trước mắt này mà thôi.
Sa mạc khô khốc, thiếu nước, chỉ có thể thấy được một vài loại thực vật ngẫu nhiên. Mà loại hoa Bỉ Ngạn thì lại ưa thích nơi bóng râm, ẩm ướt. Dù nói như thế nào nó cũng không nên xuất hiện ở đây, còn yêu diễm như thế này.
Hiện tại, nó mọc ở khắp nơi, dùng mắt thường nhìn không thấy được điểm cuối.
Đại mạc mênh mông, sương mù lan tỏa khắp nơi, thẩm thấu đến tận chân trời, mà trên toàn bộ sa mạc trống trải bát ngát này lại mọc đầy hoa Bỉ Ngạn màu lam, quả thực là vô cùng kì bí, khó hiểu.
Đột nhiên có một mùi hương bay lơ đãng trong không khí, khiến cho người ta trầm mê.
Sở Phong dùng sức, lắc đầu, cố gắng giữ vững tỉnh táo. Hắn cẩn thận cất bước đi, tránh chạm vào những đóa hoa này. Hắn phát hiện chỉ có một khu vực không có loại thực vật này, đó chính là… Hoàng Hà cổ đạo.
Trong sự biến thiên của năm tháng, tuyến đường đã bị thay đổi nhiều lần nhưng nó vẫn xuyên qua mảnh đại mạc này, bây giờ nó đã sắp khô cạn, hoa Bỉ Ngạn màu lam mọc ở hai bên bờ, bao vây lấy nó.
Hoa nở hai bên bờ, đối xứng lẫn nhau.
Cuối cùng, mặt trời cũng lặn, mà cũng chính là vào lúc này, những thực vật này đột nhiên nở rộ, hoa nở đến cực hạn, hóa thành một đại dương màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Mặc dù hoàng hôn buông xuống, nhưng ở nơi này, hào quang màu xanh lam lượn lờ, vô cùng lóa mắt, diễm lệ lạ thường.
Sở Phong đứng ở trên Hoàng Hà cổ đạo, trong lòng không cách nào bình tĩnh được. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không hề dừng lại, nhanh chóng bước đi dọc theo bờ sông.
Sắc trời dần tối, cuối cùng, chẳng còn thấy ánh sáng mặt trời đâu nữa.
Lúc này, hào quang màu lam trên khắp đại mạc đột nhiên lấp lóe, sau đó tất cả hoa Bỉ Ngạn màu lam đồng loạt nở rộ rồi tàn lụi đi trong nháy mắt.
Những cánh hoa yêu diễm héo úa, tiếp đến, tất cả những cây thực vật bắt đầu khô dần đi. Bọn chúng mất đi sắc thái, hao hết sinh mệnh, bùng sáng trong phút chốc, sau đó vỡ vụn, giống như là mấy chục năm trôi vụt đi trong nháy mắt.