Ánh trăng mịt mờ, ánh sao chảy nhỏ giọt, khiến cho sương mù dường như đậm hơn, bao phủ lấy Sở Phong, thỉnh thoảng có một luồng khí trắng bốc hơi rồi lại xuất hiện.
Đây là một loại cảm giác vô cùng thoải mái, Sở Phong đang tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt của Hoàng Ngưu, ngực bụng phập phồng, giữa mũi miệng lại có một luồng ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra mùi thơm ngát tràn ngập.
Sách sử có ghi lại, có một số đạo sĩ tu vi thâm hậu hoặc cao tăng lúc tọa hóa (*), thân thể sẽ không thối rữa, cả phòng đầy mùi thơm ngát, đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái.
(*) Tọa hóa: Trong đạo phật ý chỉ lúc các cao tăng chết.
Có người nói, bởi vì, bọn họn nghiên cứu đan dược trong một thời gian dài nên thân thể cũng lây dính.
Cũng có học giả nghiên cứu cho ràng mỗi người đều như vậy, giống như lan hương xạ chất, nhưng do trời đất này không sạch sẽ, chỉ có một số ít người mới có thể tản ra mùi hương nguyên thủy thơm ngát.
Hiện tại, giữa mũi và miệng của Sở Phong có sương trắng lượn lờ, mùi hương thoang thoảng tràn ngập, chính hắn cũng cảm giác được, nuốt nước bọt cũng có chút ngọt ngọt, hết sức thoải mái.
Thực sự là một phương pháp hít thở rất cổ quái, phải dựa theo một tiết tấu khá đặc biệt để tiến hành, Sở Phong cảm thấy thân thể mơ màng, dường như muốn bay lên.
Loại tiết tấu hít thở thế này giúp cơ thể hắn loại trừ bệnh tật, mạnh khỏe hơn lên.
Qua một đoạn thời gian ngắn, Hoàng Ngưu mở to mắt, một chân chỉ trời, một chân chỉ đất, liên tiếp ùm....ụm....ò....ọ... vài tiếng, nó đã hoàn thành phần của nó.
Bầu trời ánh sao lấp lóa, Sở Phong cũng đã dừng lại, hắn mơ hồ hiểu ra, thời gian tuy không dài, nhưng hoạt tính thân thể được tăng cường, đến một mức bão hòa rồi, có tiếp tục nữa cũng vô dụng.
“Răng rắc!”
Đột ngột, Sở Phong nghe được tường viện phát ra tiếng rạn nứt, mặt đất rung động, không có kịch liệt lắm nhưng vẫn có thể cảm giác được.
“Động đất?”
Tiếp đó, hắn nghe được nhiều tiếng hét, cả thị trấn náo loạn cả lên.
Đèn đường chợt tắt, bên trong tất cả các hộ gia đình cũng đồng thời đột nhiên tối đen, bị cắt điện rồi.
Cùng lúc đó, Sở Phong mở điện thoại, phát hiện tín hiệu chập chờn, cũng mất liên hệ rồi.
“Ùm....ụm....ò....ọ... ”
Hoàng Ngưu gầm nhẹ, con mày lập lòe, nó ngẩng đầu nhìn về hướng dãy núi Thái Hành Sơn, chỗ đó vốn được mây tím bao phủ bây giờ lại hiện ra, có ánh trăng chảy xuống.
Mơ hồ, có thanh âm ầm ầm vang lên.
Kịch biến lại tiếp tục rồi, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng áp lực, khí tức dời núi lấp bể đổ ập xuống.
“Càng có nhiều ngọn núi lớn xuất hiện rồi.”
Sở Phong cũng giật mình, từ xa nhìn về hướng dãy núi Thái Hành Sơn, chỗ đó đã xuất hiện thêm nhiều ngọn núi cao, hơn trước đây mấy lần.
Đây mới là diện mạo chân thật của Thái Hành sơn hay sao?
Trong thị trấn vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu la sợ hãi của mọi người vang lên không dứt.
Bởi vì mặt đất lại bắt đầu bị kéo dãn ra, có nơi thì xuất hiện đứt gãy, có mấy ngôi nhà bắt đầu rạn nứt, xuất hiện mấy khe hở to lớn, cứ tiếp tục vậy thì mọi thứ sụp đổ mất.
May mắn chính là, loại biến hóa này chỉ diễn ra từ từ chứ không phải kéo đến một cách chóng vánh.
Một đêm này, không có cách nào yên tĩnh.
Những tiếng kêu la sợ hãi cùng với tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ, liên tục vang lên ở khắp nơi, không khí lúc này vô cùng hỗn loạn.
Oanh!
Có tòa nhà đã bắt đầu sụp đổ.
“Mẹ ơi, con sợ!”
“Hu hu, bà ơi, có chuyện gì vậy, Tùng Tùng sợ quá!”
Tiếng khóc của những đứa trẻ liên tiếp truyền đến.
Đêm nay, trấn Thanh Dương đại loạn, tai họa chưa bao giờ có đã xuất hiện.
Sở Phong chạy đi cứu người, hắn cảm thấy may mắn vì thương vong không nhiều, dị biến diễn ra không nhanh nên mọi người đều đã sớm chạy ra ngoài.
Đến khi bình minh xuất hiện, trấn Thanh Duong đã hoàn toàn biến dạng rồi.
Một phần tư thị trấn bị phá hủy, đa phần đều phát sinh ở khu vực
phía bắc, giống như là bị người ta mạnh mẽ kéo giãn ra, những tòa nhà bị sụp đổ cũng cách nhau rất xa.
Ở khu vực phía đông, nam, tây, thì may mắn hơn, các ngôi nhà chỉ bị hao tổn chút ít, cũng có xuất hiện một số khe hở nhưng không bị phá hủy.
Nước, điện bị cúp toàn bộ, động đất ảnh hưởng vô cùng lớn.
Ba người chết, hơn mười người bị thương. Cũng may là, trước khi động đất phát sinh đã có dấu nên mọi người đều nhanh chân chạy trốn.
Chỉ có ba người do ngủ quá sâu, khi tai họa đến không thoát thân kịp, nên mới xảy ra bi kịch.
Nhưng như vậy cũng đủ gây ra khủng hoảng rồi. Nơi này chưa bao giờ phát sinh những thảm họa như thế, không biết trong tương lai có tiếp tục xảy ra nữa không, dị biến quá lớn, tương lai mờ ảo không thể nào nắm chắc được.
Con người luôn có cảm giác sợ hãi đối với những điều mình không biết, vì không biết cái gì sẽ đến, nên càng cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ chính là như thế. Khoảng thời gian này con người như đang bị vây trong mông lung, dị tượng xuất hiện khắp nơi, tai nạn liên tiếp, chẳng ai biết mình phải nghênh đón thời đại mới thế nào cả.
Trong trấn Thanh Dương, tình trạng vô cùng bi thảm.
Tiếng khóc, tiếng thầm thì đầy bất an, khiến tinh thần mọi người uể oải, hoảng sợ lo lắng cho tương lai của mình.
Hơn nữa, lúc này nước, điện đều không có, điện thoại thì không liên lạc được, mất liên hệ với thế giới bên ngoài nên chẳng có cách nào kêu gọi cứu viện.
Mọi người cũng không biết lúc này, những nơi khác thế nào, phải chăng cũng xảy ra tình cảnh như vậy hoặc là càng nghiêm trọng hơn.
“Không có gì phải sợ, nhà chỉ hư hại một phần thôi, còn lại đủ để chúng ta ở rồi, điện cũng không lo, phía bên kia thị trấn có máy phát điện, sẽ có điện lại nhanh thôi. Về phần nước bị cúp cũng không sao, mấy miệng giếng cổ đủ để chúng ta dùng rồi.”
Triệu tam gia đang trấn an mọi người, ông là người Sở Phong mời đến để trấn an lòng dân.
Trong trấn này, Triệu tam gia được xem là người đức cao vọng trọng. Ông thừa kế gia nghiệp của tổ tiên, là nhà chế tạo vũ khí lạnh duy nhất trong trấn, tính cách lại rộng rãi, hào sảng nên rất được mọi người tôn kính.
Sở Phong về đến nhà, nhà hắn ở phía đông trấn Thanh Dương, bị hao tổn nhỏ thôi, chỉ có tường ở nội viện nứt mấy đường lớn, không ảnh hưởng gì lắm.
Hoàng Ngưu đang liếc về phương đông xa xa, trong mắt nó phát ra từng chùm tia sáng có màu vàng kim nhạt, trông nó hơi kích động, hình như đang chờ cái gì đó.
“Này, mày đang chờ đợi điều gì thế?” Sở Phong hỏi.
Hoàng Ngưu không đáp, nó im lặng.
Mấy ngày liên tiếp, nơi này như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, triệt để mất đi liên lạc.
Có người thử lái xe chạy về thị trấn khác cầu viện, thế nhưng có rất nhiều con đường bị hủy, hoặc là bị kéo dài ra, còn có một số đường biến thành đường đất, chạy hơn trăm dặm nhưng nhìn không thấy gì cả.
Phải biết là, bình thường những thị trấn khác chỉ cách nơi này có hơn mười dặm đường, không quá xa trấn Thanh Dương nhưng bây giờ thay đổi hoàn toàn.
Việc này lại khiến cho người ta càng thêm hoảng sợ, không dám đi lại lung tung, lỡ đâu hết nhiên liệu, lúc nguy hiểm lại không sử dụng được.