Thánh Khư

Đại Lực Ngưu Ma Quyền


trước sau

Hắn nhất thời ngẩn ra. Là ai đến tìm hắn vậy? Nếu là bạn học, hoặc bạn bè, hẳn phải nên liên lạc trước với hắn mới đúng.

“Đám thanh niên đó nhìn không giống bình thường, trong đó có một cô bé cực kỳ xinh đẹp.” Bác Lưu nói.

Sở Phong mang theo nghi hoặc rời đi. Hắn thật sự không đoán ra được là ai đến tìm hắn.

“Này nghé vàng, tao mang về cho mày một chiếc điện thoại cao cấp, còn tốt hơn cả cái tao đang dùng.” Sở Phong vừa mới tiến vào viện đã la lớn lên.

Con nghé nghe xong liền vọt đến. Vẫn như trước, hai chân sau chấm đất, hai móng trước đoạt lấy cái điện thoại ôm vào trong lòng.

Nó nhìn thoáng qua chiếc điện thoại còn mới, rồi lại nhìn thoáng qua cái Sở Phong đang dùng, nhếch miệng cười nhạo.

“Mày đúng là không biết điều. Tao mua cho mày chiếc điện thoại cao cấp nhất, mày còn khinh bỉ tao? Thôi quên đi, tao là người rộng lượng, chẳng thèm so đo với mày. Mau dạy cho tao bộ quyền pháp kia đi.” Sở Phong nói.

Con nghé con chẳng thèm phản ứng đến Sở Phong. Nó đặt chiếc điện thoại lên bàn, cặp móng trước phát ra ánh sáng màu trắng ảm đạm, sau đó đâm loạn.

Cuối cùng, nó nổi giận. Bởi vì không khởi động lên được, nó quay đầu nhìn Sở Phong, cái mũi hếch lên, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Còn chưa sạc pin mà.” Sở Phong bình chân như vại. Hắn vẫn im lặng nhìn con nghé vàng nhấn loạn xạ, cho đến lúc này mới lên tiếng.

"Bò....ò...!"

Con nghé ôm lấy chiếc điện thoại mới tinh, rất cẩn thận đưa đến trước mặt Sở Phong, ý bảo hắn đi sạc pin.

Sau đó nó nhìn thấy Sở Phong bình thản mang điện thoại vào trong phòng, đặt nó lên bàn học. Khi nhìn thấy Sở Phong dùng sợi dây sạc pin trên bàn cắm vào, ánh mắt của nó thiếu chút nữa mở to.

Ý của nó là, cẩn thận một chút, đừng phá hư điện thoại xịn của nó, đồng thời còn không quên mỉa mai nhìn thoáng qua chiếc điện thoại của Sở Phong.

Trong quá trình sạc pin, con nghé con lại bắt đầu bấm loạn, nhưng cuối cùng nó hơi bị rối. Dù sao ngôn ngữ không thông, chữ cũng chẳng đọc được. Tuy rằng nó cảm thấy hứng thú, nhưng khi sử dùng thì còn nhiều khó khăn.

Sở Phong nhìn con nghé vàng đến gần, nói rì rầm một đoạn, hắn phải mất hơn cả nửa ngày mới hiểu được đại khái ý tứ của nó.

“Mày muốn làm gì? Mày muốn tao lưu số điện thoại của tao vào trong điện thoại của mày? Mày đi được bao xa thì đi giùm tao.” Sở Phong nghĩ đến chuyện lần trước, không khỏi tức giận.

Con nghé vàng đối với chuyện có thể trò chuyện cùng người cách xa ngàn dặm cảm thấy rất hứng thú, nhưng Sở Phong làm gì chịu đồng ý.

Nguyện vọng này không thể thỏa mãn, nó yêu cầu Sở Phong dạy cho nó cách sử dụng video chat.

“Nếu mày biết chữ, hết thảy đều đơn giản. Trò chuyện, xem video chat, nhắn tin, tất cả đều không thành vấn đề.” Sở Phong hướng dẫn từng bước. Đây là điều mà hắn đã tính toán từ trước.

Quả nhiên, con nghé vàng gật đầu. Nó mang theo mục đích đến thế giới này. Nếu có thể phân biệt được văn tự của thế giới này, cộng thêm có điện thoại trong tay, nó cảm thấy thuận tiện hơn rất nhiều.

“Mày dạy cho tao quyền pháp, tao dạy cho mày biết chữ.” Sở Phong cười tủm tỉm.

Con nghé con trừng mắt với hắn, kêu lên vài tiếng, giống như muốn nói “ngươi đang có dự mưu”.

“Nói tóm lại, điều này cũng có ích đối với mày mà. Thế đạo này không được bình ổn. Tao cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình, còn sống thì mới có thể giúp mày đến Côn Lôn tìm cây nhỏ kỳ lạ kia chứ.”

Con nghé vàng vươn móng trước, chỉ chỉ hắn, mắt người mắt trâu trừng nhau, rốt cuộc gật đầu, xem như thỏa hiệp.

Ba ngày liên tiếp, Sở Phong đều luyện quyền. Thức thứ nhất của bộ quyền pháp này rất khó luyện. Mỗi lần huy động đều phải đánh ra một lực đạo rất đáng sợ.

Trước kia hắn đã từng học qua tán đả, thân thủ bất phàm, nhưng bây giờ học loại quyền pháp này thì lại hoàn toàn khác. Cứ lần
nào đánh ra đều có cảm giác trên nắm đấm bao trùm một luồng sức mạnh rất kỳ lạ.

Đặc biệt, khi con nghé vàng bảo hắn huy quyền, thử phương pháp hô hấp đó, hắn lại càng cảm thấy bất phàm, ngẫu nhiên nắm đấm cũng phát ra tiếng sầm rền vang.

Sở Phong cảm thấy ngạc nhiên lẫn thích thú.

Đã nhiều ngày, con nghé vàng đã biết không ít chữ, cũng khá thông minh. Đây là lý do Sở Phong không dám dạy quá nhiều cho nó. Hắn sợ nó học xong quỵt không dạy quyền pháp cho hắn nữa.

Ngày thứ ba, Chu mập ở thị trấn thật sự muốn phát điên.

Bởi vì, người duy nhất trong danh bạ điện thoại của con nghé chính là Chu Toàn. Đó là Sở Phong giúp nó lưu vào. Ba ngày qua nó chỉ nhớ gọi cho Toàn mập mà thôi.

Có đôi khi giữa trưa, có đôi khi nửa đêm, còn có lúc tờ mờ sáng. Dù sao chỉ cần nó rảnh rỗi, không có việc gì, nhớ đến là nó lại gọi Chu mập, kêu lên vài tiếng với gã.

“A a a a...... Ngưu Ma Vương, tao sớm muộn gì cũng sẽ giết mày. Mày nửa đêm gọi cho tao thì cũng thôi đi, bây giờ lại nữa, trời cũng sắp sáng rồi, tao vừa mới ngủ được một chút. Tao chịu không nổi nữa rồi."

Chu Toàn điên lên, một ngày một đêm bị con nghé quấy rối.

Nhưng gã cũng không thể tắt luôn điện thoại. Gần đây chỗ nào cũng không yên. Người thân, bạn bè của gã lại không có ở đây, còn chưa trở về, thường xuyên phải liên lạc.

“Tao cảnh cáo mày, nếu còn quấy rầy tao nữa, lần sau tao sẽ chôn sống mày.” Chu Toàn thở hổn hển.

Nhưng con nghé vàng lại cảm thấy vui. Mỗi lần Chu Toàn bị nó làm tức giận phải đá chân, nó đều cảm thấy rất thú vị. Điều này đã trở thành niềm vui của nó.

Cho nên Chu Toàn cảnh cáo cũng vô dụng thôi.

“Sở Phong, cậu làm chuyện tốt rồi đấy. Ngưu Ma Vương, ta muốn ăn sống ngươi luôn, a a a……”

Chu Toàn khóc không ra nước mắt.

Ngày thứ tư, khi con nghé vàng học được không ít chữ, đáp ứng yêu cầu của Sở Phong, viết ra tên của quyền pháp.

Tuy rằng nét chữ xiêu vẹo, nhưng vẫn có thể nhận ra.

“Đại Lực Ngưu Ma Quyền.” Sở Phong đọc lên.

Con nghé ngạo nghễ, ngẩng cao đầu, mũi hếch lên trời, rất tự hào đối với quyền pháp của mình, giống như đang nói đây là một loại quyền pháp rất giỏi.

“Tên này quê thấy mồ!” Sở Phong nói.

"Bò....ò...!"

Con nghé vàng rít gào một tiếng giận dữ, chấn căn phòng phải run lên.

“Mày ở nhà canh nhà nhé, tao ra ngoài một chút.” Sở Phong trốn ra khỏi nhà. Hắn đến nhà Triệu Tam gia lấy nỏ, tính toán thời gian, hẳn là đã được làm xong.

Xương binh khí của Triệu Tam gia có rất nhiều nhân công. Bởi vì khắp nơi đều xảy ra dị biến, ai cũng đều muốn mua một số vũ khí để phòng thân.

“Tiểu Sở đến rồi à. Chú đã chuẩn bị xong cho cháu rồi đây. Nếu không đến, chú cho người mang sang cho cháu.” Thân hình Triệu Tam gia rất cao lớn, tóc húi cua, âm thanh hào hảng.

“Cháu cảm ơn Triệu Tam gia.” Sở Phong mỉm cười. Hắn cầm cái bao, cảm thấy hơi nặng.

Trên đường, hắn ghé tiệm tạp hóa cũ. Bác Lưu nói cho hắn biết: “Tiểu Sở, lần này đám thanh niên kia lại đến, nhưng thiếu mấy vài đứa, đang đến nhà cháu đấy.”

Sở Phong kinh ngạc, rốt cuộc là ai nhỉ? Hiện tại con đường được tách ra, khắp nơi đều là hiện tượng lạ. Người bình thường ai còn dám đi xa. Trong lòng hắn thật sự rất nghi hoặc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện