Dị nhân có thực lực, chỉ cần đến kịp, hơn phân nửa đều sẽ đến.
Dị nhân thường lui tới, có lẽ sẽ ở chỗ này nhất chiến thành danh, hoặc có thể như lưu tinh trên không trung, xẹt qua một lát rồi biến mất sau dãy núi.
Mặc kệ nói như thế nào, núi Thái Hành sắp có gió nổi mây phun rồi.
“Lâm Nặc Y vì vậy mà đến sao?” Sở Phong cau mày. Về sau, khu vực này nhất định sẽ phong ba không ngừng, trong núi vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết, Sinh Vật Thiên Thần là một con quái vật lớn, hiện tại lại có được Thiên Thần Cánh Bạc. Theo lời đồn đại, dưới một kích đôi cánh màu bạc của y, dị nhân các lộ đến khiêu chiến không khỏi đại bại, không một ai có thể kháng cự.
Huyện thành, tại một nơi nào đó.
Anh Dạ trầm mặt lại, hai mắt dài nhỏ hiện ra tử quang lưu động. Hắn ta bị cấp trên chất vấn, vì sao tin tức bảo khố núi Thái Hành lại bị tiết lộ ra ngoài nhanh như vậy.
Sắc mặt Chúc Thanh Ngư cũng không được đẹp cho lắm, vẻ tươi cười thường thấy đã biến mất. Cô là một trong hai người dẫn đội, vì thế cũng bị chất vấn.
Có thể nói, Sinh Vật Thiên Thần đã chú ý núi Thái Hành từ rất sớm, cũng đã phái người tìm kiếm trong núi. Bọn họ là người đầu tiên phát hiện kỳ thụ kia.
Ai có thể nghĩ, tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài.
Kết quả, sóng gió nổi lên, khắp nơi đều biết. Kế tiếp nhất định sẽ có rất nhiều dị nhân đuổi đến. Khi quả chín tới, nhất định sẽ không thiếu tranh đấu.
Cấp trên tức giận là đúng.
Tả Tuấn cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại. Y cực kỳ hận người kia. Chỉ cần màn hình sáng lên, y sẽ bắt máy, sau đó mắng to.
“Tả Tuấn, cậu ngây ra đó làm gì?” Anh Dạ quát. Bình thường, hắn ta rất bình thản, nhưng lúc này rõ ràng đang nổi giận: “Cậu bị người ta đánh bị thương, có thể do cậu mất trí nhớ tiết lộ tin tức hay không?”
Tả Tuấn ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trắng bệch, lắc đầu thật nhanh. Chuyện này có chết cũng không thừa nhận, bằng không sẽ không có kết cục tốt.
“Tuyệt đối không thể nào. Làm sao tôi có thể là loại người nhu nhược như vậy chứ? Tôi đã phải chiến đấu rất kịch liệt, đánh đến nỗi mất luôn cả trí nhớ.” Tả Tuấn kích động, đứng lên rít gào, lớn tiếng biện giải.
“Chúng tôi cũng không có khả năng để lộ tin tức. Có thể do hai đội ngũ còn lại tiết lộ hay không?” Một dị nhân nói.
Tuy rằng các đội ngũ đều trực thuộc Sinh Vật Thiên Thần, nhưng quan hệ cũng có sự cạnh tranh. Hai đội ngũ kia cũng biết chuyện kỳ thụ.
“Cũng có thể là thế lực khác, ví dụ như Bồ Đề Cơ Nhân. Hai ngày qua, bọn họ cũng đã xuất hiện ở núi Thái Hành.” Chúc Thanh Ngư nói.
Bồ Đề Cơ Nhân chủ yếu kinh doanh y dược, luôn dẫn đầu trong ngành, địa vị hàng đầu giống như Sinh Vật Thiên Thần.
Từ lúc bọn họ cất bước đến giờ, sắc thái có chút thần bí. Nghe đồn khi mới thành lập, bọn họ mời được rất nhiều chuyên gia có tiếng trong ngành y dược, thậm chí một vài lão tăng trên trăm tuổi.
Bọn họ dựa vào các dụng cụ kiểm tra tiên tiến để tiến hành kiểm tra cho các lão tăng.
Về sau, Bồ Đề Cơ Nhân phát triển lớn mạnh, ngày càng nổi tiếng thời đại hậu văn minh, trở thành một tập đoàn tài chính siêu cấp.
“Núi Thái Hành đã bị chiếm ta chiếm cứ, bọn họ còn lẫn vào.” Một dị nhân bất mãn.
“Có lẽ bọn họ cảm nhận được chúng ta sắp chiếm tiên cơ, vì thế mới quấy cho nước đục lên.” Chúc Thanh Ngư nói.
Một số dị nhân cau mày. Bồ Đề Cơ Nhân không hề dễ đối phó. Bọn họ tuyệt không thiếu cao thủ, ví dụ như Kim Cương, có được địa vị ngang với Thiên Thần Cánh Bạc.
“Mấy chuyện này cứ để cấp trên đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.” Anh Dạ dần dần bình tĩnh lại.
Bọn họ đều biết, không bao lâu nữa, ngọn núi này sẽ phát sinh tranh đấu, không biết sẽ có bao nhiêu dị nhân xuất hiện.
Thị trấn Thanh Dương, trong viện Sở gia.
Tiếng gió vù vù, sấm rền nổ vang. Sở Phong đang luyện quyền, giơ tay nhấc chân đều khác hơn so với trước kia. Trên nắm đấm bao trùm một luồng sức
mạnh thần bí.
Khi hắn huy động quyền, kéo theo cánh hoa và lá bay đầy trời.
Cuối cùng, hắn quát nhẹ một tiếng, miệng phun ra luồng khí trắng, vòng quanh viện tử một lần rồi bay trở về cơ thể của hắn.
Thức thứ tám của Ngưu Ma Quyền, hắn đã luyện thành.
Tốc độ tiến triển như vậy, ngay cả ánh mắt con nghé vàng cũng trở nên là lạ.
Nhưng ngày kế tiếp, hắn khổ luyện hai ngày cũng không luyện thành thức thứ chín. Thức cuối cùng này hơi đặc biệt, có sự tương đồng so với thức thứ nhất.
Hắn ngừng lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Nhưng phòng ướp lạnh đã trống không, không còn gì có thể ăn. Tủ lạnh thì còn một miếng thịt bò, nhưng nếu để cho con nghé vàng nhìn thấy, phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn.
“Không được, phải ra ngoài một phen thôi.” Sở Phong đưa ra quyết định.
Hiện tại, các cửa hàng lớn đều bị mua sạch, không còn có thịt gì có thể mua.
Trong nhà vẫn còn một ít thức ăn, nhưng hắn đang luyện quyền, tiêu hao rất lớn, ngày nào cũng cảm thấy thức ăn không đủ dùng, cần rất nhiều thịt.
“Nghé vàng, vào núi thôi.” Sở Phong gọi.
Nếu muốn lên núi, nhất định phải mang theo nghé vàng. Con nghé này đã từng xông ra từ một ngọn núi Hồng Hoang thần bí.
Con nghé vàng cười lạnh, vô cùng lười biếng, hoàn toàn chẳng muốn nhúc nhích.
“Sườn lợn rán không có, gà tây cũng ăn sạch rồi. Sau này, mày cũng chỉ có thể ăn cỏ xanh mà thôi, tự mình xử lý đi.” Sở Phong uy hiếp.
Con nghé vàng nghe xong, từ giường lớn lăn xuống. Vừa nghe không có thịt ăn, nó không thể chịu được. Nó hoàn toàn không phải là một động vật ăn cỏ.
Cuối cùng, dưới yêu cầu của Sở Phong, nó xuất phát cùng một lúc.
Núi Thái Hành kéo dài không dứt, vô cùng bao la, hùng vĩ.
Khu vực này, núi lớn liên miên, thế núi chập chùng. Sau khi xuyên qua rừng cây ăn quả, đi khoảng chừng hai mươi mấy dặm là có thể vào núi.
Trong núi vẫn còn rất nhiều động vật hoang dã, chẳng qua không được phép vào săn mà thôi.
Lợn rừng, báo gấm, khỉ, hươu, chồn các loại đều không ít. Đương nhiên, còn có đàn sói mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
Với tốc độ của Sở Phong và con nghé vàng, không bao lâu sau đã đến ngọn núi lớn.
Dọc trên đường đi, Sở Phong quan sát rất cẩn thận. Hắn luôn xem xét có loại trái cây nào kỳ lạ hay không. Dù sao cũng có một số dấu vết có người đến.
Đáng tiếc không có thu hoạch gì.
“Khoan đã, mày muốn đi đâu. Bên kia rất nguy hiểm.” Sở Phong đột nhiên dừng lại.
Con nghé vàng chạy đằng trước, hướng đến một ngọn núi nguy nga. Ở đó có sương mù lượn lờ, tiếng thú kêu dọa người, ngẫu nhiên có hung cầm dài mấy chục thước xoay quanh.
Con nghé vàng dừng lại, quay sang nhìn Sở Phong, ý bảo muốn đi đến đó.
“Đó là hiểm địa, ác thú nhiều lắm.” Sở Phong biến sắc.
Nên biết rằng, đó không phải là núi Thái Hành theo nghĩa bình thường, mà là núi Hồng Hoang do dị biến thiên địa tạo ra.
Thế núi rất bàng bạc. Chỉ một ngọn thôi cũng đủ bằng từ mấy chục đến trăm ngọn núi cộng lại. Nó cao hơn mười nghìn thước, xuyên thủng tầng mây.
Trên ngọn núi, cổ thụ che trời, dây leo thô to, vượn hú hổ gầm, cảnh tượng vô cùng nguyên thủy.
Đứng cách rất xa, nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được sát khí phả vào mặt, phô thiên cái địa, thập phần khủng bố.
“Thực chiến!” Nghé vàng viết hai chữ trên mặt đất, vô cùng trịnh trọng. Đây là nguyên nhân mà nghé vàng dẫn hắn đến đây, vạch trần khuyết điểm của hắn.