Nhất Uy lo lắng ngồi đợi Trúc Chi bình thường trở lại.
Cậu hơi tự trách khi dẫn cô bạn vừa mới phẩu thuật tim vào bên trong, nơi toàn máu tanh thế này.
Không phải bạn nữ nào cũng có một trái tim sắt, không phải ai cũng giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy những thứ ghê rợn.Trúc Chi hít một hơi thật sâu.
Đầu cô vẫn còn ong ong, cô vừa mới mơ thấy một cơn ác mộng khác.
Cô muốn chứng thực những gì mình thấy có phải thật hay không.
Cách tốt nhất, cô phải tìm xem có một học sinh nam nào giống như trong giấc mơ vừa nảy không.Trúc Chi bình tĩnh thoát khỏi bàn tay của Nhất Uy.
Cố nhớ lại khuôn mặt nam học sinh là nạn nhân tiếp theo.
Lúc ấy, cậu ta đang khóc lóc rất thảm, luôn miệng nói:“Mai, anh xin lỗi.”Nạn nhân tiếp theo rõ ràng có mối quan hệ mật thiết với bạn nữ Mai – người vừa mới bị giết chết.
Hung thủ chọn lựa nạn nhân như thế sao? Không lẽ, nó giết những người thân thiết với nạn nhân?Trúc Chi đột nhiên hỏi, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện kể từ lúc bước vào hiện trường:“Mai còn có người thân nào học tại trường hay không?”Thiên Thanh không hiểu câu hỏi đó mang ý nghĩa gì.
Anh hỏi lại:“Ý em là sao?”“Vụ giết người man rợ như thế, liệu có liên quan đến tư thù cá nhân hay không? Có nên gặp gỡ những người thân thiết với Mai để hỏi thêm tình hình của bạn ấy hay không?”Trúc Chi chỉ lấy cớ.
Mục đích của cô, rất đơn giản, cô muốn tìm gặp bạn nam học sinh, cô muốn cứu tính mạng của bạn ấy.
Dù vẫn chưa chắc chắc cơn ác mộng của cô là điềm báo hay chỉ là sự trùng hợp, cô vẫn muốn xác thực chắc chắn.
Còn hơn khi gặp xác chết nam học sinh, cô sẽ lại tự trách mình.Trúc Chi nhớ tên đó hành động rất nhanh, không cần chào hỏi nạn nhân trước khi thực hiện hành vi giết người.
Cô cũng phải hành động nhanh chóng, ngăn cản nam học sinh đi đến phòng vệ sinh.Thiên Thanh, Thanh Lâm và Nhất Uy đồng tình với ý kiến của Trúc Chi.
Cả bốn người tiến về lớp học gặp lại cô bạn Hồng.
Tại đây, Trúc Chi biết được, Mai không có người yêu nào cả mà chỉ có một người anh trai ruột đang học lớp 12.
Trúc Chi muốn gặp bạn nam ấy.Trước khi rời đi, Trúc Chi đặt tay lên vai của Hồng, cố an ủi đôi bờ vai đang run rẫy kia.
Nhất Uy và Thanh Lâm thấy tất cả.
Hai người vừa nhận ra thôi, rằng cô bạn của mình chẳng yếu đuối như họ vẫn tưởng, nhìn cô rõ ràng đang rất điềm tĩnh và có hơi lạnh lùng.Rất nhanh, họ đã đến lớp của nam học sinh là anh của Mai.
Nhà trường vì xảy ra án mạng nên tạm thời cho học sinh nghỉ một buổi sáng.
Buổi trưa học bù lại những môn học cho buổi sáng.
Cô có một buổi để điều tra một chút thông tin về Mai.Anh của Mai đáng lý phải về nhà lo hậu sự cho em gái, nhưng anh phải ở lại trường hoàn thành cho xong giấy nguyện vọng của mình rồi mới được về.
Mặt khác, bệnh viện chưa trả xác của Mai, vẫn còn mấy cái thủ tục gì đó cần làm.Trúc Chi thấy đôi mắt sưng húp của người anh, biết anh rất đau lòng vì cái chết của em gái mình.
Cô không biết nói lời an ủi nào có thể khiến người ta cảm thấy tốt hơn trong tình huống này.
Cuối cùng, cô nói:“Em biết anh rất đau lòng.
Tất cả mọi người đều rất đau lòng vì cái chết của bạn ấy.
Vậy thì, điều mà chúng ta nên làm lúc này không phải là tìm cho ra hung thủ hay sao.
Sau đó, chúng ta bắt hắn phải trả giá vì những gì hắn làm.”Người anh lắc đầu:“Cảnh sát cũng không tìm ra hung thủ.
Chúng ta hầu như không có manh mối nào cả.”Trúc Chi lôi một cuốn tập ra bắt đầu ghi chép cái gì đó.
Ngay cả Thiên Thanh và Thanh Lâm ở đằng kia cũng tò mò bên trong cuốn sổ đó ghi cái gì.
Cô nói với người anh:“Cảnh sát cho rằng hung thủ xuất hiện trước cả Mai.
Hắn ở bên trong phòng vệ sinh trước cả khi bạn ấy vào bên trong đó.
Vì nếu hắn xuất hiện sau, camera hẳn đã ghi được khuôn mặt.
Câu hỏi ở đây, tại sao hắn biết chắc rằng Mai sẽ vào phòng vệ sinh? Hay hắn chỉ chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên? Tại sao hắn lại hành động giữa ban ngày ban mặt? Liệu Mai có thù oán gì với ai đến mức bị giết hay không?”Người anh rầu rĩ trả lời:“Nó hiền lành, nhút nhát, nào có thù oán gì với ai.
Anh không biết người nào lại độc ác đến thế.
Giết em ấy lại còn muốn em ấy chết không toàn thây.”Trúc Chi nói:“Hắn chắc sẽ ngừng tay hay vẫn còn giết thêm nhiều mạng người nữa.
Tốt nhất, anh đừng nên đến trường.
Em hy vọng thấy hiệu trưởng cho học sinh nghỉ mấy ngày chờ cho đến khi hung thủ thật sự bị bắt đã.”Trúc Chi cố tình nói câu đó để Thiên Thanh nghe được.
Anh sẽ làm đúng ý nguyện của cô, sẽ không có một học sinh nào rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa.Trước khi rời đi, Trúc Chi đặt tay lên vai người anh nói một câu cuối cùng:“Anh phải vững vàng.
Phải cho em gái của anh biết rằng hung thủ sẽ bị quả báo.
Đừng đi đâu một mình, ngay cả đi vệ sinh.”Trúc Chi rời đi trước.
Xem ra, cô còn phải đi gặp thêm một người khác nữa.
Trước khi xác định sự an toàn của người anh, cô sẽ không rời mắt khỏi anh ta nửa giây.Trúc Chi không đi theo ba thằng con trai mà hướng thẳng về phòng bảo vệ.
Cô bước vào bên trong, bác bảo vệ đang ngồi đó, mặt vẫn còn nét sợ hãi khi biết trong trường vừa xảy ra án mạng.
Bác ấy càng sửng sốt hơn khi Trúc Chi đang từ từ bước vào bên trong căn phòng của mình.
Trong một thoáng chốc, Ngư Lâm còn ngờ ngợ rằng Trúc Chi đã khôi phục trí nhớ.
Vì ánh mắt của cô lúc này trông rất giống với Trúc Chi khi cô làm chuyện đại sự.Bác bảo vệ đứng dậy, đón Trúc Chi và mời cô ngồi xuống.
Bác đợi cho cô mở lời trước, vì bác sợ nếu mình trực tiếp mở lời, mình sẽ để lộ sơ hở.
Bác đẩy cho cô một ly nước, mời cô dùng nó.Trúc Chi nói trước:“Không biết con có quyền hạn hỏi bác mấy điều hay không.
Nhưng con vẫn sẽ hỏi, và bác có quyền không trả lời câu hỏi của con.”“Được, Con cứ hỏi đi.”Trúc Chi không khách sáo hỏi:“Sáng sớm hôm nay, bác đã ở đâu khi án mạng xảy ra?”“Bác đã trả lời cho cảnh sát biết rồi.
Sáng sớm, bác thường hay tưới nước cho cây khắp sân trường.
Mấy đứa học sinh đến trường sớm không có gì lạ cả.”“Con nghe kể lại, bác và Hồng là hai người duy nhất chứng kiến hiện trường.
Con có xem ảnh, nhưng không mườn tượng hết cảnh tượng đã xảy ra.
Bác có thể tả lại được không? Có phải bạn ấy bị chặt đứt tứ chi?”“Đúng vậy.”“Vậy mà bác không nghe thấy tiếng hét hay sao?”“Bác nghe rất rõ tiếng hét của cô bé ấy.
Sau đó lập tức bác chạy đến đó xem sao.
Lúc ấy, bác và một học sinh nữ khác đã thấy được hiện trường vụ án.”Trúc Chi đứng dậy nói “Cảm ơn!” rồi rời đi, ly nước