Trúc Chi báu chặt vào vai Nhất Uy mới đứng vững.
Kim Liên quá hấp tấp, nó đã nhập xác vào một bạn nữ khác để giết Nam Phương.
Cô đã nhìn thấy điềm báo này.Trúc Chi phải nhanh chóng xác nhận sự việc đang xảy ra hay không.
Cô giả vờ vào nhà vệ sinh một chút, Nhất Uy nghi ngờ cô đang giấu giếm gì đó.
Bởi vì có Thanh Lâm và Thiên Thanh nên cậu ngại hỏi.Trúc Chi chưa dùng được thần lực, đành gọi điện cho Tiểu Bạch đến trường một chuyến.
Chờ đến khi Tiểu Bạch xác nhận, tại trường giờ này không có một bóng người, cô mới yên tâm.Trúc Chi trở ra bên ngoài.
Cô đến cạnh cay đàn lúc nảy, cô gảy một sợi dây đàn phát ra tiếng kêu không êm tai lắm.
Cô nói với giọng hồ nghi:“Sợi dây đàn không phải rất mỏng, sắc bén, nhỏ gọn hay sao?”Thiên Thanh nhảy dựng như phát hiện ra điều gì đó cực kỳ lý thú.
Anh lôi một sợi dây đàn dự phòng, gỡ nó dài ra, giả vờ tròng vào cổ tay của mình.
Anh nói to:“Nếu siết cổ nạn nhân bằng sợi dây đàn này, vết thương tạo ra y chan với vết thương trên cổ của Liên.”Thanh Lâm vỗ đùi:“Hung khí rất có thể là sợi dây đàn ghi-ta.”Nhất Uy thầm than:“Nhưng nếu sử dụng sợi dây, ngay cả bản thân hung thủ cũng sẽ bị thương.
Không lẽ cảnh sát lúc đó không phát hiện tên nào khả nghi, một tên bị thương trên bàn tay hay sao?”Trúc Chi lắc đầu nói:“Nếu hung thủ mang găng tay, điều đó có thể xảy ra.”Thiên Thanh hỏi Trúc Chi:“Em nghi ngờ anh ta là hung thủ? Nam Phương có chứng cứ ngoại phạm.
Vào ngày xảy ra vụ án, cậu ấy đang tập cùng với ban nhạc của trường.
Không một ai thấy cậu ấy rời đi.
Với lại, di chuyển từ phòng tập đến phòng vệ sinh nữ và quay lại phòng tập sẽ mất tận 10 hay 12 phút gì đó.
Cậu ta không thể biến mất ngần ấy thời gian mà không ai phát hiện được.”Trúc Chi nói:“Vậy chỉ còn cách điều tra ban nhạc hôm ấy thôi.
Rõ ràng có kẻ dùng dây đàn ghi ta giết người.
Mà ghi-ta khi ấy, trùng hợp, chỉ có một người có được.
Nếu không phải anh ta, vậy có kẻ cố ý trộm mất dây đàn chăng?”Nhất Uy đồng tình:“Có lý.
Làm sao chúng ta biết được ban nhạc khi ấy gồm những ai? Làm sao chúng ta gặp họ để hỏi chuyện đây? Chuyện đã xảy ra năm năm rồi.”Trúc Chi mỉm cười, đôi mắt nhìn Thiên Thanh đầy tinh ranh:“Nếu trong cuộc hợp mặt, thầy hiệu trưởng muốn ban nhạc ngày xưa biểu diễn một bài hát vào thứ bảy này, có thể chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại ban nhạc cũ.”Thiên Thanh thiếu điều chụp đầu Trúc Chi hôn một phát.
Cô bé này, ngoài suy luận sắc bén ra, đôi mắt kiên quyết muốn tìm ra thủ phạm kia khiến anh cũng phải choáng ngợp.Thiên Thanh buột miệng hỏi:“Tại sao vụ án năm năm rồi lại khiến em tò mò đến thế?”Đôi mắt Trúc Chi sắc lạnh, cô lạnh lùng nói:“Em không tò mò vụ án.
Em chỉ ghét việc thấy hung thủ sống ung dung hạnh phúc trong khi đã ra tay lạm sát một mạng người mà thôi.”Thanh Lâm cũng phụ họa:“Nói hay lắm.”Thiên Thanh bất chợt nói:“Cô bé này khiến anh nhớ đến Ngân Chi, con bé cũng suy luận sắc bén như vậy.”“Ngân Chi?”, Trúc Chi vội hỏi.
Hiễn nhiên cô giả vờ không biết Ngân Chi là ai, ngay cả Nhất Uy cũng làm như không nhớ gì về một người tên Ngân Chi.
Tụi nó đực mặt ra nhìn Thiên Thanh.
Sau cùng, họ nghĩ chắc Ngân Chi nào đó là bạn của Thiên Thanh nên thôi không nhìn anh nữa.Trúc Chi đương nhiên muốn nhóm Thiên Thanh và Thanh Lâm điều tra ban nhạc hôm đó.
Còn cô sẽ có một kế hoạch khác tiếp cận hung thủ Nam Phương.
Không phải tên háo sắc đó thích đùa giỡn tình cảm người khác sao? Cô tự biết phải tiếp cận hắn ra sao.Thanh Lâm và Thiên Thanh cùng nhau làm chuyện gì đó, Nhất Uy đưa Trúc Chi về.
Trong lòng cậu dáy lên nghi ngờ nho nhỏ.
Chuyện tìm ra hung khí gây án là dây đàn ghi-ta rất thiếu logic nếu như cô không biết chắc chắn nó là hung khí trước.Nhất Uy cuối cùng hỏi:“Có phải chị đã biết hung thủ của vụ án này là anh ta hay không?”Trúc Chi không ngờ Nhất Uy nhạy bén như vậy.
Chỉ vài ba câu đối thoại đã phát hiện điều kì lạ.
Cô không còn cách nào khác đành nói ra cuộc trò chuyện của mình và Kim Liên trong phòng vệ sinh ban sáng.
Cô cũng nói cho Nhất Uy biết mình nhất định lôi cái tên đồi bại đó ra pháp luật chịu tội.Nhất Uy vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, cậu cảm thấy trong câu chuyện kia thiếu một tình tiết quan trọng.
Cậu hỏi ngay:“Tại sao chị lại đi tìm Kim Liên? Vì nghe được tiếng khóc ư?”Quả nhiên, Trúc Chi tìm cách dấu nhẹm chuyện cô đã mơ thấy Nam Phương với Nhất Uy là không được.
Cô cắn răng kể lại chuyện mình đã mơ thấy bản thân giết chết Nam Phương, cô đã nhấn mạnh đến ba lần:“Chính chị là người bóp cổ anh ta đến chết.”Nhất Uy vẫn chưa chịu thôi:“Lúc nảy có phải chị lại nhìn thấy điềm báo?”Trúc Chi bất mãn:“Đúng là chẳng chuyện gì giấu em được.”Nhất Uy cười cười:“Chị kể em nghe đi.”“Lúc nảy chị thấy điềm báo, Kim Liên nhập hồn vào bạn nữ khác giết Nam Phương.
Chốc nữa, chị phải đi gặp Kim Liên, có gì chị sẽ kể em nghe sau.”Nhất Uy đưa Trúc Chi về trường.
Trước khi nhìn cô bước vào trong trường, Nhất Uy nói:“Vậy có cách tiếp cận tên đó chưa?”“Giết người rồi mà vẫn ung dung vui vẻ, đúng là hời cho nó.
Đương nhiên chị sẽ tiếp cận thằng ấy rồi.”, Trúc Chi nói xong liền nháy mắt vài cái với Nhất Uy, “Nhìn chị có xinh không?”Nhất Uy không ngờ Trúc Chi lại hỏi cậu câu đó.
Cậu bối rối, lí nhí trả lời:“Xinh.”“Nếu anh ta thích con trai thì hay rồi, chị sẽ nhờ em tiếp cận.
Em đẹp còn hơn cả mấy đứa con gái nữa.”Nhất Uy coi như chưa nghe lời khen ngợi của cô, dù trong lòng cậu có một chút thích thú thật.
Cậu nói:“Chị có kế hoạch gì chưa?”“Chị muốn thằng ấy nhớ ra một chút tội ác của chính mình.”“Bằng cách nào?”“Đương nhiên là mỹ nhân kế.”Trúc Chi cười với Nhất Uy xong rời đi trước.
Cô đã kịp nhờ Nhất Uy điều tra một chút về Phương Nam kia.
Nhất Uy rất sẵn lòng, còn nói cô nhất định phải cẩn thận mới quay xe về nhà.Kim Liên hơi bất ngờ khi thấy Trúc Chi tới đây giờ này.
Họ không phải đã thống nhất sẽ không gặp cho đến khi Trúc Chi lôi tên kia ra chịu tội ư?Trúc Chi vừa gặp Kim Liên đã nói luôn:“Tôi đã thấy chị nhập hồn vào bạn nữ giết tên khốn đó.
Và tôi không thích điều đó.”Kim Liên trố mắt nhìn Trúc Chi.
Cô vừa mới nói “nhìn thấy trước” nghĩa là sao đây? Con bé này nhìn thấy trước tương lai