Mạnh Quân bắt đầu luyên thuyên gì đó trong họng.
Gã không để ý, Gia Khánh đang cố lết xa khỏi gã.
Hoặc gã cho rằng y đang lâm vào tuyệt vọng đến mức vẫn nghĩ sẽ chạy thoát khỏi gã.
Một khi độc tố xâm nhập, y có trốn đằng trời.Mạnh Quân ba hoa về chuyện: Tại sao gã lại tự tin đến mức cho Gia Khánh biết mục đích của mình là Thanh kiếm của Quỷ, bởi vì giờ đây gã đã vó trong tay cái đầu bé bé xinh xinh của Gia Khánh lẫn sức mạnh của y.
Gã đã đến gần với thanh kiếm như thế nào.Trong lúc đó, đôi mắt Gia Khánh bắt gặp đôi mắt của Trúc Chi.
Cô ra hiệu cho y giữ im lặng, đừng để lộ cho tên kia biết có người thứ ba, thứ tư đang núp ở đây.
Cô quay sang gật đầu với Nhất Uy, hình như cậu hiểu ý của cô nên gật đầu đáp trả.
Cậu cầm mũi tên màu bạc mà cô đã đưa cho mình biến thành một tên trông rất giống với Gia Khánh, đến vết thương cũng y chan.Gia Khánh phải cố lắm mới ngăn tiếng hét đầy hoảng sợ của y.
Một mũi tên trông giống như y vừa xuất hiện.
Ngay cả một thần phán xét thì y cũng đôi chút bất ngờ về hai người, nhìn qua là biết vẫn còn rất trẻ, biết đến y và đến đây có mục đích cứu y, hoặc họ bắt cóc y.
Dù lý do mào đi nữa, tốt nhất y nên biết điều rời khỏi đây trước mới tính tiếp.Trúc Chi đỡ lấy tên Gia Khánh và họ trở về nhà của Nhất Uy.
Cả hai không thể về nhà cô trong lúc này, cô sợ chuyện này lộ ra cho người khác biết.
Nhất là Thanh Lâm, cứ hai ba hôm lại tới nhà cô một lần với lý do trời ơi đất hỡi: muốn gặp Huyết Yêu để biết lý do vì sao nó nhớ ra ký ức cũ, dù nó tới bao nhiêu lần vẫn chưa gặp được người cần gặp.Hai người đỡ Gia Khánh ngồi trên ghế ngoài phòng khách.
Lúc này, Trúc Chi mới tháo mạn che mặt xuống.
Cô chạm vào lồng ngực của y, muốn chắc rằng y vẫn còn sống.
Cô quên rằng thần phán xét dù sao cũng không thể bỏ mạng nhanh như vậy.Trúc Chi nói, giọng không vui lắm:“Thần phán xét mà lại bất cẩn như vậy.
Làm tôi tưởng anh yếu lắm.”Gia Khánh đang thoi thớp, mặt đã nhạt màu đi rất nhiều so với lúc còn ở bệnh viện.
Y có vẻ không vui khi nghe cô nói điều đó.
Chẳng khác nào cô chê bai năng lực của y.
Và điều quan trọng nhất là, y vẫn không hiểu đám người Trúc Chi là bạn hay là thù.Trúc Chi ghì chặt hai bên cánh tay của Gia Khánh.
Cô chuẩn bị cúi đầu xuống cánh tay bị thương của y, đã bị Nhất Uy ngăn lại.
Cậu nói nhanh:“Chị định làm gì?”Trúc Chi đáp rất nhanh:“Âm tà độc chỉ có cách giải này thôi.
Em hy vọng người này ăn mười trái tim của con người để giải độc hay sao?”Nhất Uy vẫn chưa chịu đồng ý cho Trúc Chi thực hiện ý nghĩ trong đầu của cô.
Cậu hùng hồn nói:“Không có thầy ở đây, lỡ xảy ra chuyện gì...”Trúc Chi cướp lời:“Anh này cũng là một vị thần, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”Nhất Uy bắt đầu mất kiên nhẫn với quyết định của Trúc Chi:“Làm sao chị dễ tin người như vậy? Lỡ cứu anh ta xong, anh ta trở mặt giết chúng ta thì sao?”Trúc Chi không nghe Nhất Uy cằn nhằn thêm nữa, cô lập tức đè cánh tay Gia Khánh xuống, dùng môi của mình áp lên vết thương của y, bắt đầu rút lấy độc tố về phía mình.Gia Khánh trợn trừng mắt nhìn Trúc Chi.
Không ngờ cô lại có hành động lớn mặt như vậy.
Cô không biết y là loại người nào, chỉ một câu muốn cứu mạng y, rồi hành động ngay mà không suy nghĩ thêm một chút nào.
Cô có biết độc tố của âm tà lớn đến thế nào không, ngay cả cơ thể của một thần tiên cũng không thể nào kháng cự lại với sức công phá của nó.
Mà lạ một điều, y chẳng thể nào có đủ sức kháng cự lại.Gia Khánh cảm thấy sức lực như đang dần dần trở lại bình thường.
Độc tố quả nhiên chuyển hết vào cơ thể của người con gái đó.
Y thấy cô quằn quại trong đau đớn sau khi rút lấy độc tố từ cơ thể mình, y có chút áy náy cộng một chút thương tiếc.Nhất Uy đứng cạnh Trúc Chi, trưng bộ mặt nửa lo lắng nửa bực bội nhìn cô.
Cậu chứng kiến cô đang đau đớn, rất đau lòng.
Vì cứu một thần phán xét mà khiến bản thân trở nên như vậy.Trúc Chi ngất xỉu, cả người đổ rập lên người Gia Khánh khiến y có chút lúng túng, y không biết có nên đẩy cô ra khỏi người mình hay không, dù sao cô cũng vừa cứu mạng y.Nhất Uy kéo Trúc Chi ra khỏi người Gia Khánh.
Cậu ra hiệu cho thần phán xét rời khỏi ghế, nhường lại chổ cho Trúc Chi.
Cậu phải nhanh chóng giúp cô tự chữa lành nhanh nhất, nếu không độc tố sẽ giết chết cô trước khi cô kịp tự chữa cho mình.“Giúp em một tay.”, Nhất Uy nói với Gia Khánh, y vẫn chưa biết Nhất Uy muốn y giúp cái gì, Nhất Uy liền giải thích, “Dùng thần lực của anh, phụ giúp em kích hoạt khả năng tự chữa lành của chị ấy.”Gia Khánh phối hợp với Nhất Uy giúp Trúc Chi tự chữa lành.
Y không muốn dùng thuật đọc tâm để biết thân phận của hai người này, y biết phép lịch sự tối thiểu giữa những người với nhau là tự người ta giới thiệu về bản thân thì hơn.Chỉ mười lăm phút sau, hơi thở của Trúc Chi đã dần dần ổn định lại, dù cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Nhất Uy thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hy vọng Huyết Yêu đừng bao giờ biết về điều này.
Nếu biết không chỉ có Trúc Chi, ngay cả cậu cũng lãnh đủ hình phạt từ hắn.Gia Khánh không biết nên rời đi hay ở lại chờ đợi cô ấy tỉnh hẳn để nói lời cảm ơn.
Có rất nhiều câu hỏi mà y muốn cô giải đáp cho mình.
Cuối cùng, y nhìn thấy cây trâm cài tóc hình phượng hoàng của cô mới quyết định ngồi xuống bên cạnh ngồi đợi cô gái này tỉnh lại.Trúc Chi đã ngồi dậy được, Nhất Uy đỡ cô ngồi thẳng lưng.
Cậu lo lắng:“Chị đã khỏe hơn rồi chứ?”“Âm tà độc lần này có khác hơn lần trước, độc tố không mạnh bằng, nhưng vẫn đáng gườm.”Nhất Uy vội vàng trách móc cô một trận:“Biết vậy mà chị vẫn mạo hiểm.
Không có thầy ở đây nữa.
Một mình em không có khả năng chữa trị cho chị đâu.”“Được rồi.”, Trúc Chi chọc ghẹo, “Em định cứ càm ràm như một ông già vậy ư?”“Em đâu có càm ràm.
Tốt nhất chị đừng để thầy biết chuyện này.”“Chị hết cách rồi.
Hồ ly và người này cùng gặp nguy hiểm.
Chị chỉ còn cách cho Huyết Yêu đi cứu hồ ly, còn chị và em đến cứu vị thần phán xét này thôi.”Gia Khánh không nghe nhầm, cái tên Huyết Yêu đích thị vừa nghe từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Trúc Chi.“Ta không nghe nhầm chứ? Có một thần phán xét ở trong này ư?”, Huyết Yêu xuất hiện thù lù trong phòng khách nhà Nhất Uy.
Hắn dùng đôi mắt kết tội nhìn hai người kia.Gia Khánh đứng bật dậy.
Huyết Yêu đang đứng trước mặt y.
Đúng là hắn, mái tóc đỏ kia không lẫn đi đâu được.
Y bối rối vô cùng.
Y nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng không ngờ, người đứng sau lưng hai người này lại là Huyết Yêu.Huyết Yêu rõ ràng không vui khi Gia Khánh hiện diện trong nhà của Nhất Uy.
Vừa rồi, hắn đã ghé qua nhà Trúc Chi, nhưng ngay cả Tiểu Bạch cũng không thấy mặt đâu.
Hắn chỉ đành qua đây hỏi Nhất Uy xem sao.
Ai ngờ lại bắt gặp Gia Khánh ở nơi này.Huyết Yêu cố ngăn cho giọng của mình nói ra nghe bình thường nhất:“Gia Khánh.
Huynh đến tận đây là muốn gặp ta ư?”Gia Khánh trả lời:“Hiểu nhầm.
Ta được vị cô nương này cứu