Nhất Uy và Trúc Chi còn lạ gì hành tung bí hiểm của Huyết Yêu.
Chắc chắn việc mà hắn phát hiện, nhất định hắn sẽ nói cho hai người biết mà thôi.
Quan trong nhất bây giờ, Trúc Chi cần phải thực hiện kế hoạch nho nhỏ muốn dụ Mạnh Quân xuất hiện.
Trúc Chi tạm biệt Nhất Uy rồi về nhà.Sáng hôm sau, như thường lệ, Nhất Uy đến đón Trúc Chi cùng đi học.
Họ gặp Hải Phong trước cửa nhà cậu ấy.
Thế là, cả ba cùng nhau đến trường.Trường học lúc này lại đang xôn xao một cách kỳ lạ.
Nghe đâu, có một thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai đến giảng dạy bộ môn Lịch sử thay cho cô Hồng (cô Hồng xin nghỉ một thời gian vì đã sắp hạ sinh em bé).
Trúc Chi chưa nhìn thấy mặt của người thầy, cũng cảm thấy tò mò vì độ hưng phấn của mấy bạn nữ trong trường.
Lần trước mấy bạn nữ cũng phấn khích khi thấy Huyết Yêu - một người thầy có bộ tóc đỏ đặc trưng và bẩm sinh.
Không lẽ, Huyết Yêu lại đến trường một lần nữa để dạy học ư?Hải Phong tạm biệt Nhất Uy và Trúc Chi rồi chạy nhanh vào lớp học.
Còn hai người bị bác bảo vệ giữ lại, bác kéo cả hai sang chổ khuất.Ngư Lâm không biết phải giải thích lời trong lòng như thế nào.
Ký ức của hai đứa nhỏ vốn chưa trở lại với họ.
Điều bác bảo vệ sắp nói liệu chúng nghe có hiểu hay không.Rút cuộc, Ngư Lâm chịu không nổi mà nói ra:“Đáng lý bác không được phép xen vào chuyện của hai đứa.”Trúc Chi nhẹ nhàng nói:“Tụi con nhớ lại rồi.
Có gì bác cứ nói thẳng.”Ngư Lâm chứng hửng nhìn cả hai.
Bác không tin vào cái mà mình đang nghe.
Dược liệu mà Huyết Yêu chế tạo chưa bao giờ sai sót cả.
Huống hồ, bác ấy còn nghe qua hắn đã dùng liều lượng lớn nhất dành cho hai người này.
Đồng thời, hắn còn phong ấn linh lực lẫn thần lực của họ.Nhất Uy phụ họa:“Chuyện bác muốn nói là gì?”Mặc kệ, dù sao bây giờ Ngư Lâm không cần đắn đo, phân vân có nên nói cho họ hay không.
Nếu đã nhớ lại, ông chẳng việc gì giấu giếm tâm tình nữa.
Ngư Lâm lo lắng:“Không biết ai loan tin rằng: Có một phượng hoàng đang học trong lớp của hai đứa.
Hai đứa phải cẩn thận một chút.
Phượng hoàng không có thật.
Rút cuộc kẻ loan tin có mục đích gì hay không.
Tốt nhất cả hai nên cẩn thận một chút, nhất là Nhất Uy, bên trong dòng máu của con có máu của một phượng hoàng.”Trúc Chi trấn an:“Không sao đâu.
Cái tin đó là do con truyền ra mà.”Trước sự kinh ngạc đến suýt bật ngửa của bác bảo vệ, Trúc Chi đành thú nhận:“Dạo này có một kẻ nguy hiểm muốn chiếm thanh kiếm của Quỷ bằng những cách cực đoan.
Gã đã giết rất nhiều thần vật.
Con muốn dụ hắn lộ mặt.”“Ta có biết một chút.
Như vậy bác yên tâm trồi, Huyết Yêu cũng biết bản thân đang làm gì.
Hai đứa phải cẩn thận với vị thầy giáo vừa đến, thầy ấy có linh lực rất thâm sâu.
Bác không biết đó là bạn hay là địch.
Ngay khi vừa biết có phượng hoàng tại đây liền xuất hiện.
Không thể không đề phòng.”Nhất Uy và Trúc Chi cảm ơn bác bảo vệ rối rít rồi mới trở lại lớp học.
Thanh Lâm đang đợi hai người rất lâu.
Nó cũng tò mò cái lý do bác bảo vệ chặn đường hai người kia lại.
Bác ấy chắc chắn đã biết họ có lại ký ức nên mới trưng bộ mặt khiếp đảm như thế.Nhất Uy vội vàng giải thích mọi chuyện cho Thanh Lâm biết trước khi nó kịp nghĩ ra kịch bản lâm ly bi đát nào đấy.
Trúc Chi cũng kể cho nó nghe chuyện đã cứu một thần lửa ra sao.
Nó hơi tiếc khi bản thân bỏ lỡ nhiều thứ như thế.
Chắc mẻm là nó muốn được tham gia nhiều hơn.
Và cái mà Trúc Chi đã loan tin khắp nơi khiến nó hơi thấp thỏm lo âu.Thanh Lâm tặc lưỡi:“Tin tức vừa truyền ra thì thầy ấy xuất hiện.
Tao không tin vào sự trùng hợp tý nào.”Trúc Chi vỗ vai Thanh Lâm hai cái, cô nói:“Hôm nay, lớp mình có tiết sử của thầy, để xem thầy ấy có lộ sơ hở gì không.”Trúc Chi bước vội vào lớp.
Cô mệt mỏi ngồi xuống, tay chống cầm suy nghĩ miên man.
Thanh kiếm của Quỷ không thể bị tiêu hủy nếu chủ nhân còn sống, hoặc dòng máu của Quỷ vương còn sống.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc phải nhanh chóng biến nó trở thành vũ khí của mình, mà còn phải cố gắng giúp nó không trở nên hắc hóa như trước.
Nhiệm vụ tưởng đơn giản, nhưng chẳng giản đơn chút nào.
Nhất là Hắc Ma còn chưa chịu thuần phục cô lấy một chút.
Còn tỏ ý muốn rời đi, nếu vị chủ nhân mới đủ độc ác theo tiêu chuẩn của nó.Hai tiết đầu chẳng khiến đầu óc cô bớt bận rộn và căng thẳng.
Cô tập trung suy nghĩ đến nổi không nghe được một từ từ thầy cô.
Giờ ra chơi lại tiếp tục ngủ vùi.
Không hiểu sao, hôm nay cô lại buồn ngủ khinh khủng.
Có thể mãi suy nghĩ khiến cô bớt tỉnh táo.
Cô thiếp đi lúc nào không hay.Trúc Chi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống vựa sâu thẳm.
Cô với lấy một sợi dây mây gần đó, nhưng nó đứt đôi bởi sức nặng của cô.
Cô rơi tỏm xuống một chiếc thuyền con con.
Cô thấy mình đang nằm dưới hồ sen.
Vẫn là tiếng nói yếu ớt đầy hận thù của người phụ nữ nào đấy đang bị treo lơ lửng giữ trời: “Các ngươi sẽ phải hối hận.
Sau này, ta sẽ trở thành thứ mà các ngươi sợ hãi nhất, một thứ quyền năng bậc nhất.
Và ta sẽ đến tìm ngươi đòi mạng, Mạnh Quân.”Trúc Chi muốn đến cứu, nhưng người con gái bị rơi xuống nước và chìm sâu tận đáy.
Rút cuộc cô gái đó là ai? Dạo này cô hay mơ về cô ta rất nhiều lần, tất cả đều giống nhau.
Đây là điềm báo hay là gì?Nhất Uy gọi cô dậy.
Cậu đưa cho cô một chai nước mình vừa mua ở căn tin.
Cậu ngồi xuống trước mặt cô.
Nhìn thấy mồ hôi khắp sóng lưng của cô, cậu đoán cô vừa trông thấy điều gì đó kinh khủng.
Cậu quan tâm hỏi:“Lại là điềm báo ư?”“Nó là một giấc mơ kỳ cục.
Chị đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần về một người con gái mặc bộ tứ thân, cô ấy bị treo lơ lửng giữa trời, bị nhấn chìm dưới đáy hồ sen.”“Chị có nghĩ đó là một điền báo hay không?”“Nhưng thời nay, ai lại mặc bộ tứ thân? Và hồ sen mênh mông đó ở đâu trên đất nước này?”Nhất Uy vừa bị một vật trên đầu của Trúc Chi thu hút.
Đó là một cây trâm hình phượng hoàng.
Cậu chỉ trông thấy nó đúng một lần trước đây không lâu.
Nhưng hôm nay, cô lại cài nó trên đầu mình lần nữa.
Cậu biết không chỉ có mình để ý sự khác lạ trên tóc cô, mà ngay cả Thanh Lâm cũng nhìn ra.Thanh Lâm đi tớ cạnh hai người, nó cúi xuống vả nói nhỏ:“Cây trâm đó không phải cây trâm cất giữ trong hộp trầm hương, đúng không?”“Tinh mắt đấy.”, Trúc Chi khen ngợi.Thanh Lâm nói:“Nhưng thời