Ông lão trong bức họa nhíu mày.
Lão ngạc nhiên, lão không biết nhiều về đám người khiến Thanh Lâm đau đầu.
Tuy nhiên, lão có thể nhìn ra trong ánh mắt của Thanh Lâm có vài phần lo lắng là thật tâm.
Tức là cô bé Tiểu Bạch ấy có thể nhìn ra người đang chiếm hữu cơ thể cậu bé Thanh Lâm này là ai.Ông lão trong bức họa lãnh sang chuyện khác.
Lão muốn chuyển sự chú ý của Thanh Lâm sang chuyện chính.
Lão nói:“Chuyện của ngươi sắp hoàn thành chưa?”Thanh Lâm bóp nát ly trà trong tay.
Một mẫu vụn của ly trà khứa ngang qua gò má của nó đến chảy máu một đường dài.
Vậy mà vết máu liền biến mất trong chớp mắt.Thanh Lâm đáp lời ông lão, nâng tong giọng lên cao chót vót, rõ ràng rất tức giận:“Gần như thôi.
Ta nghĩ sẽ đến lúc ta và cái tên tóc đỏ đáng ghét đó chạm mặt nhau rồi.”“Lũ trẻ con đó không nghi ngờ ngươi chứ?”Thanh Lâm nhắm mắt, miệng thì trả lời:“Thằng bé mà ta mượn thân xác là một đứa bạn thân của chúng.
Tụi nó sẽ không đề phòng.
Ngược lại, từ ký ức nho nhỏ của thằng bé, ta phát hiện một điều lý thú khác.”“Cái gì thế?”, ông lão trong bức họa vui vẻ hỏi.Thanh Lâm đứng dậy, nó mở tung cánh cửa chỉ bằng một cái vẫy tay nho nhỏ.
Nó cười nói với bức họa:“Ta sẽ giữ nó cho riêng mình, đừng buồn phiền vì điều đó, Hoàng Ân.”Người trong bức tranh hoàn toàn buồn phiền y như lời nói của Thanh Lâm.
Lão chu môi, méo mó một hồi mới lặng im trong tranh.
Hình như lão đã di chuyển đi đâu đó.Thanh Lâm bước ra khỏi phòng.
Nó lại di chuyển đến trường học.
Nó liếc mắt xem thử bác bảo vệ đã ngủ hay chưa.
Nó muốn nắm chắc một việc: Bác bảo vệ sẽ không phát giác ra nó quá sớm.Thanh Lâm đến thẳng thư viện.
Nó bước vào vội vàng.
Nó đằng hắng rõ to.
Hình như nó muốn kẻ nào đó biết nó đang ở trong thư viện, trừ bác bảo vệ.
Hình như nó và kẻ đó có hẹn với nhau.Phòng thư viện tối thui, không có chút ánh sáng.
Vì vậy kẻ hẹn gặp mặt Thanh Lâm chỉ phát ra tiếng khò khè, hơi khó nghe từ dãy kệ sách truyền tới.Thanh Lâm ngồi xuống ghế trông rất thảnh thơi.
Nó không vội một chút nào.
Nó còn đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm và ngâm nga một khúc nhạc không lời.“Đã mấy ngày rồi, cô bạn đó vẫn chưa tới gặp tôi.”, giọng nói phát ra càng lúc càng gần chổ Thanh Lâm ngồi.Thì ra, cô bạn Quỳnh Như, người cầu cứu Trúc Chi mấy ngày trước đang ngồi một góc, trông vẫn còn hoảng sợ.
Khi nhìn thấy Thanh Lâm, cổ lập tức bay đến bên cạnh nó.Thanh Lâm cau mày, nó vô tư đáp:“Hãy đợi thêm chút nữa hẳn tìm đến họ.
Trúc Chi vừa mất đi người thân.
Chị ấy không có tâm trạng quan tâm chuyện khác.”“Tôi không hiểu.
Chính anh là người bắt tôi đi tìm họ cơ mà.”Quỳnh Như nhớ rất rõ.
Cổ làm gì thần thông quản đại đến mức nghe về một phượng hoàng mà đến đây ngay.
Chính Thanh Lâm là người đã đưa ra gợi ý: Đến đây tìm Trúc Chi giúp đỡ.
Cái cớ nghe về một phượng hoàng cũng chính do Thanh Lâm bịa ra.Quỳnh Như là một hồn ma vất vưởng, không biết bản thân là người đã chết.
Vô tình trong một lần chạy trốn khỏi kẻ muốn giết linh hồn của mình mà gặp gỡ Thanh Lâm.
Cô đã kể cho nó nghe về cuộc đời của mình.
Cô cũng nói cho nó biết tâm nguyện muốn tìm ra kẻ giết ba mẹ của mình cho Thanh Lâm nghe.Lúc đó, Thanh Lâm rất quái dị.
Thay vì lên tiếng đồng ý giúp đỡ Quỳnh Như, nó lại cười rất giòn.
Sau đó, nó nói:“Ta biết có một người có khả năng giúp đỡ ngươi tra án.”Và rồi, Thanh Lâm đã nói về bộ tứ siêu đẳng, một nhóm thám tử chuyên điều tra những bụ án không lời giải.
Tuy nhiên, cô phải đợi cho đến khi Trúc Chi tra xong vụ án của Kim Liên nào đấy, rồi cô hẳn xuất hiện.Thanh Lâm có thiện ý giúp đỡ Quỳnh Như.
Vì vậy, nó đưa cô về trường.
Nó buộc cô phải chờ bên trong thư viện này cho đến khi nó ra hiệu hẳn lộ mặt ra ngoài.
Quỳnh Như không còn cách nào khác ngoài nghe theo ý của nó.Cho đến hôm cô xuất hiện nhờ Trúc Chi giúp đỡ.
Rồi cách đây ba hôm, Thanh Lâm tòm đến và nói:“Tối hôm nay, Trúc Chi sẽ có mặt tại trường.
Hãy tìm cô ấy và kể câu chuyện của ngươi đi.”Nhưng đã ba ngày kể từ khi gặp Trúc Chi, Quỳnh Như vẫn chưa lần nào gặp cô nữa.
Nghe đâu cô đang bận rộn lo toan đám tang của ai đó, bên đã nghỉ học ba ngày nay.Lần này, Quỳnh Như gặp được Thanh Lâm như gặp được phao cứu sinh.
Thanh Lâm thì hay rồi, nó vẫn ung dung đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài kia.
Dù thiệt tình mà nói, Quỳnh Như không hiểu được, cái bầu trời đen thui thì có gì hay mà Thanh Lâm nhìn mãi từ nảy đến giờ.Quỳnh Như nói với vẻ phật ý thấy rõ:“Tôi vẫn chưa gặp lại Trúc Chi đó.
Tại sao anh không giúp tôi điều tra chứ? Tôi biết anh có một người anh làm thám tử.”Thanh Lâm lúc này mới chịu quay đầu nhìn Quỳnh Như.
Nó đáp thẳng thừng:“Vì bộ tứ siêu đẳng là cơ hội cuối cùng của cô.
Họ có đầu óc, chắc chắn sẽ điều tra ra vụ án của ba mẹ cô.
Thằng anh thám tử của ta sẽ không nhìn được linh hồn của cô.”Quỳnh Như níu lấy ống quần của Thanh Lâm, tồi lo lắng:“Sẽ không kịp mất.
Tôi có cảm giác sẽ bị giết trong nay mai thôi.”Thanh Lâm hất bàn tay lạnh lẽo của Quỳnh Như ra khỏi người mình một cách thô bạo.
Nó không muốn một con ma chạm vào người mình, nó không muốn một phần ma khí khiến nó buồn nôn.
Nó mệt mỏi nói:“Cô đã bị giết chết rồi, tôi đã nói đi nói lại điều này vô số lần.
Cô chỉ là một linh hồn.”“Một linh hồn bị truy đuổi.”, Quỳnh Như bắt đầu không kiềm được cảm xúc đang dâng trào.
Một chút đau xót cho bản thân cô, cô nghẹn ngào nói tiếp, “Tôi đã mơ đi mơ lại nhiều lần cái cảnh mình bị giết, thân thể chìm sâu dưới đáy sông.
Vậy mà kẻ lạ mặt vẫn không buông tha, dù tôi chỉ là một linh hồn.”Thanh Lâm im lặng hồi lâu.
Nó đứng đó lắng nghe tiếng lòng cũng như lắng nghe tiếng khóc của một con ma.
Trong lòng nó đang tức giận chính mình vì đang tự chuốc lấy phiền phức mới đồng ý giúp một con ma siêu thoát.
Nó cũng tự nghĩ: Quả là rãnh rỗi quá mà.Dù sao,Thanh Lâm vẫn muốn giúp cho xong hồn ma Quỳnh Như này.
Nó nói trước khi rời đi:“Hãy tìm đến cô bé đó một lần nữa.
Nhờ cô ấy giúp đỡ và đừng có mà tỏ ra quen biết ta khi chúng ta gặp nhau đấy.
Nếu không ta không chắc linh hồn thuần khiết của cô được an toàn đến cửa Âm phủ đâu.”Tiểu Bạch, Nhất Uy và Trúc Chi ngồi quay quần bên nhau tạo thành hình tam giác bên trong phòng Trúc Chi.
Tiểu Bạch đang bị hai cặp