Mặc cho gã gọi bao nhiêu lần, trong nhà vẫn không một âm thanh đáp lời.
Gã đắn đo một hồi mới phá khóa nhà.
Nhưng khóa nhà cô không thể mở bằng những tài lẻ mà trước đây gã vẫn hay dùng.
Gã hậm hực bước ra ngoài lần nữa.
Lúc này, linh hồn ác linh liền nhập trở lại cái xác của mình.Gã tự lẩm nhẩm:“Nếu đám Bán Yêu của ta thật sự đã bị giết chết.
Không nghi ngờ thêm nữa, ta chắc chắn Trúc Chi là một phượng hoàng.”Đó là kế hoạch của Mạnh Quân, không sai.
Không tự nhiên mà gã chọn đám Bán yêu đi giết Trúc Chi.
Gã muốn chắc con bé đó có phải một phượng hoàng hay không.
Bởi vì nhược điểm mà đám Bán yêu của gã sợ nhất chính là lửa phượng hoàng.“Con bé đó phải chết.
Chỉ còn cách dùng tới con tin mà chúng ta có thôi.”, gã tự nói rồi tự biến mất.Trúc Chi và Nhất Uy cùng nhau đến trường.
Bác bảo vệ không gây khó dễ mà cho họ vào trường ngay.
Hai người chia nhau ra tìm Quỳnh Như.Màn đêm tĩnh mịch, tiếng động duy nhất phát ra đều đặn lại là tiếng lá xào xạc.
Gió bắt đầu gào thét như tiếng ai oán trong đêm, nghe lạnh tóc gáy.Trúc Chi chạy được ba dãy hành lang liền cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô thở hồng hộc nhìn dãy hành lang yên tĩnh kia.
Bỗng dưng cô trông thấy linh hồn đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.Trúc Chi vội vã rượt theo sau.
Cô gọi to:“Quỳnh Như.”Quỳnh Như cũng nghe được tiếng gọi, một giọng nói quen thuộc.
Nó quay đầu nhìn thấy cô, đôi mắt thâm quần như đang trào ra nước mắt.Lúc này, Trúc Chi mới nhìn rõ thứ gì đang rượt theo sau Quỳnh Như.
Đó là một con âm cẩu.
Làm sao âm cẩu lại rượt đuổi một linh hồn như Quỳnh Như.Trúc Chi không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Cô phải nhanh chóng ngăn chặn trước mặt âm cẩu và Quỳnh Như.
Rất lạ, khi cô chỉ mới suy nghĩ trong đầu, cả cơ thể của cô đã tự dịch chuyển đến đó tự bao giờ.
Cô mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng không kiềm được mà phá lên cười lớn.Trúc Chi bảo Quỳnh Như núp phía sau lưng mình.
Còn cô rút cây trâm cài tóc xuống, bằng tốc độ ánh sáng, cô lao vào đâm một nhát chí mạng vào đầu của âm cẩu.Nhất Uy từ đầu đến, nhanh tay rút thanh kiếm trên thắt lưng xuống chém bay đầu âm cẩu.
Âm cẩu khô quéo lại thành một đống xương.Một con âm cẩu đáng sợ vừa chết dưới tay Nhất Uy và Trúc Chi.
Điều này càng làm tăng thêm niềm tin kì lạ trong lòng Quỳnh Như.
Cái tia hy vọng họ có thể giúp nó càng lớn hơn bất cứ điều gì khác.Quỳnh Như bình tĩnh lại liền nói:“Cảm ơn cả hai người.
Hai người quả nhiên mạnh như người kia nói.”Trúc Chi hỏi lại:“Người kia?”Quỳnh Như biết mình vừa lỡ lời.
Thanh Lâm từng dặn dò bản thân không được để lộ chuyện nó đã giúp đỡ ra sao.Quỳnh Như gãi đầu gãi tai, nhìn thấy thương.
Đối với một hồn ma, làm gì còn tóc tai mà khiến nó rối bù xù lên được.
Tuy nhiên nó đã hứa với Thanh Lâm không được để lộ thông tin gì, nếu không gã con trai đó sẽ khiến cô siêu thoát.
Nó bắt đầu tính toán kỹ lưỡng, muốn tìm ra lời giải thích hợp lý nhất.Nhất Uy biết ánh mắt dao động kia đang chực chờ tìm một lời nói dối.
Cậu không giống Trúc Chi, cậu không đủ cảm thông về cái chết của nó, nếu nó dám đặt Trúc Chi vào tình thế nguy hiểm như hôm nay.
Cậu lạnh lùng nói:“Còn không nói sự thật ai đã đưa cô đến đây cầu cứu tụi này, tôi sẽ cho cô xuống âm phủ sớm một chút.”Thanh kiếm trong tay Nhất Uy vừa động, Quỳnh Như đã sợ tím tái mặt mày.
Nó đã tận mắt chứng kiến nhát chém tuyệt vời vừa nảy.
Nó sẽ không chi rằng cậu nói giỡn.Trúc Chi cũng muốn Quỳnh Như nói ra sự thật.
Chuyện một phượng hoàng chỉ vừa tung tin ra, mà hồn ma của Quỳnh Như ở tận quận tư, luôn luôn lẫn tránh sự suy sát của kẻ giết người, lại có thể đến đây một cách an toàn không, sức mẻ chi hết.
Thật không đáng tin một chút nào.Quỳnh Như biết cách duy nhất lấy được lòng tin cùng sự giúp đỡ của họ, nó buộc phải nói ra sự thật.Cuối cùng, Quỳnh Như cũng bắt đầu kể một cách chi tiết chuyện Thanh Lâm đã cứu mình thoát khỏi tên âm cẩu.
Cũng chính Thanh Lâm là người đã đưa ra lời đề nghị: Đến gặp bộ tứ siêu đẳng để điều tra vụ án.
Cũng chính Thanh Lâm nói với nó đến gặp Trúc Chi vào buổi tối cách đây bốn hôm.
Thanh Lâm không muốn ai biết cậu ta chính là người đã đưa linh hồn nó về đây.Trúc Chi và Nhất Uy không bất ngờ lắm.
Chuyện này chẳng thể ngạc nhiên chút nào cả.
Phong cách hoàn toàn giống với một tên thích lo chuyện bao đồng.
Cũng vì muốn giúp đỡ hồn ma của Quỳnh Như mà Thanh Lâm mới làm ra chuyện ấy.
Chỉ còn một thắc mắc nho nhỏ, liệu Thanh Lâm có thật sự là Thanh Lâm hay không.Trúc Cho ra hiệu cho Nhất Uy lấy bích hoa sen ra.
Cô giải thích cho Quỳnh Như được rõ:“Vào bên trong đi.
Đây là thứ có thể bảo vệ một linh hồn tinh khiết.”Quỳnh Như gật đầu, rồi ngoan ngoãn chui vào bích hoa sen.Nhất Uy nói với Trúc Chi:“Chúng ta hãy ghé qua nhà thằng Lâm trước nhé.”Trúc Chi cũng dự định như vậy.
Cô rất muốn xem xem Thanh Lâm còn điều bất ngờ nào muốn giấu họ nữa.
Hoặc bản thân của nó có còn là một người bạn thân của họ trước đây hay không.Nhất Uy và Trúc Chi đã đến nhà Thanh Lâm.
Thầy hiệu trưởng và cả Thiên Thanh đều ở nhà.
Điều này rất lạ lùng, Thiên Thanh lâu nay vẫn ở bên ngoài, chỉ về nhà khi thật sự cần thiết.Vì thế, vừa nhìn thấy Thiên Thanh, cô hỏi ngay:“Anh làm gì ở đây?”Thầy hiệu trưởng ngớ người hồi lâu.
Cái câu hỏi kia không phải do thầy nói ra mới đúng ư? Đây là nhà Thiên Thanh, thật khó khi trả lời câu hỏi kì lạ kia khi anh đang ở trong nhà của chính mình.Trúc Chi gãi đầu, lí nhí nói:“Em xin lỗi.
Em hỏi hơi kì, đúng không?”Nhất Uy muốn giúp Trúc Chi thoát khỏi sự bối rối lúc này.
Cậu đành nói mục đích mà hai người lặn lội đến đây:“Dạ, em với Trúc Chi muốn gặp Thanh Lâm một chút.”Thiên Thanh tự dưng trở nên buồn phiền dễ sợ.
Anh đang lo lắng về chuyện: Thanh Lâm đã mất tích cả đêm hôm qua và cả ngày hôm nay.
Anh vẫn chưa tìm được tung tích của nó.
Nó chẳng có bạn bè thân thiết nào ngoại trừ Nhất Uy và Trúc Chi.Trúc Chi nhìn ra được cả thầy hiệu trưởng lẫn Thiên Thanh đều đang lo lắng đầy mặt.
Cô quan tâm hỏi:“Có chuyện gì mà mặt thầy và anh xanh xao vậy?”Thiên Thanh giọng buồn thiu:“Thanh Lâm mất tích từ tối hôm qua đến giờ.”Nhất Uy cảm thấy khó hiểu:“Hồi khuya, hai người không phải về chung ư?”Thiên Thanh đúng là có về cùng Thanh Lâm.
Tuy nhiên, hai anh em chỉ đi được nửa đường, Thanh Lâm đã muốn quay lại nhà Trúc Chi.
Nó nói nghe vó vẻ thuyết phục:“Nhất Uy còn không về sớm như em.
Em cũng là bạn thân của Trúc Chi.
Em muốn ở bên bạn ấy thêm một chút.”Thiên Thanh cảm động tình bạn của họ.
Anh không muốn kéo Thanh Lâm về nữa, dù sao hôm sau cũng là chủ nhật, tất cả đều được nghỉ.
Hai anh em mới chào tạm biệt nhau