Vừa dứt lời, Thanh Trì Minh Nghĩa đã lôi ra một chiếc roi màu bạc từ bao giờ, gã quất mạnh về phía Trúc Chi.
Huyết Yêu kịp thời nắm được một roi.
Hắn lạnh lùng cảnh báo:“Tốt nhất huynh dừng tay cho ta.
Nếu không ta và huynh sẽ cùng nhau đánh một trận trước khi lên đỉnh núi đấy.
Và ta sẽ không thua đâu.”Trúc Chi không ngờ cái tên Thanh Trì Minh Nghĩa ấy lại ra tay thiệt.
Cô rút cây trâm khỏi đầu, không hề tỏ ra kém cạnh Thanh Trì Minh Nghĩa, cô vọt lên trước mặt gã, lại bị Huyết Yêu nắm tay cản lại.Huyết Yêu đưa tay ngăn cản Trúc Chi nhảy ra trước mặt mình, cô liếc hắn, không muốn hắn xen vào chuyện của họ, muốn tự tay trừng trị mới thỏa nỗi giận hờn trong lòng.Huyết Yêu nhìn ra cô đang mất bình tĩnh.
Hắn biết rõ tính cách của cô, ai đối xử với cô ra sao cũng được, đừng hòng đụng đến sợi tóc của người mà cô yêu thương.
Sự mất kiểm soát này liên quan mật thiết đến sự an toàn của Thanh Lâm.
Vì thế hắn lo rằng cô sẽ kích động.Trúc Chi đúng như trong suy nghĩ của Huyết Yêu, cô không hề quan tâm Minh Nghĩa sẽ làm gì mình, cô chỉ tức giận vì gã đã độc chiếm Thanh Lâm mà không có sự đồng ý của nó.
Thay Thanh Lâm trải qua bao nhiêu chuyện mà đáng lý nó xứng đáng có được những kỷ niệm đẹp ấy.
Dù Minh Nghĩa giả vờ là Thanh Lâm vô cùng giống, qua mặt được rất nhiều người, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho hành vi không quang minh chính đại này.Trúc Chi vẫn cầm cây trâm trong tay, lạnh lùng nói:“Ngươi chẳng khác nào tên Mạnh Quân kia.
Muốn làm gì sao ngươi không tự mình làm đi, sao phải dựa vào cơ thể của người khác.
Vì mục đích của chính mình mà cướp đi đoạn ký ức lẫn kỷ niệm của người ta.”“Ngươi.”, Minh Nghĩa chỉ tay vào mặt Trúc Chi, nước miếng phun phèo phèo, hận không thể xé tan bộ mặt của cô xuống cầm chơi.Trúc Chi thoát khỏi sự cản trở của Huyết Yêu, tiến đến trước mặt Minh Nghĩa nói giọng chỉ trích dữ dội, không thèm quan tâm sắc mặt gã đang bắt đầu tím tái:“Hay ngươi cho rằng tụi này sẽ không nỡ ra tay nếu ngươi nằm trong người cậu ấy.
Hay ngươi cho rằng với thân phận của Thanh Lâm, ngươi sẽ dễ dàng đe dọa anh ấy?”“Anh ấy” ở đây rõ rành nói về Huyết Yêu.
Trúc Chi vừa trông thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Huyết Yêu của Minh Nghĩa đã đoán được: Giữa hai người có thâm thì đại hận gì đó.
Minh Nghĩa lựa chọn Thanh Lâm, nhưng gã lại không làm ra hành động nào khác lạ, trừ việc luôn muốn gặp gỡ Huyết Yêu ra.
Gã muốn dùng cô, Nhất Uy và cả Thanh Lâm để đe dọa Huyết Yêu hay sao, muốn tấn công tinh thần của hắn hay sao?Minh Nghĩa lạnh sóng lưng.
Gã làm thần tiên bao năm, vẫn chưa có ai dám cả gan ăn nói cái kiểu “không sợ trời, không sợ đất” như Trúc Chi.
Cô thật giống bản tính kiêu ngạo, ngạo mạn của Huyết Yêu.
Cô nương này đi chung riết rồi nhiễm thói hư tật xấu của Huyết Yêu luôn.
Thật đáng ghét, cả hai đều đáng ghét.
Gã thở phì phò, mồ hôi túa ra khắp mặt, hơi thở phập phồng như sẽ ngất xỉu nếu Trúc Chi còn nói thêm một lời nào nữa.Gia Khánh bất đắc dĩ ra mặt can ngăn:“Cô đừng kích động.
Đệ ấy cũng chỉ vì điều tra tình hình Nhân giới nên mới tìm một cơ thể có duyên với mình.
Thanh Lâm vừa hay phù hợp.
Cậu bé này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng gì đâu.”Huyết Yêu suýt nữa thì bật cười, chưa bao giờ hắn thấy Minh Nghĩa bị chọc giận đến độ này.
Hắn đổi giọng, không còn nghe ra chút “thái độ” nào với Minh Nghĩa mà cùng phụ Gia Khánh can ngăn hai người:“Trước mắt phải tìm Mạnh Quân đã.
Ân oán của hai người tính sau đi.”Trúc Chi rõ ràng chưa muốn bỏ qua cho Minh Nghĩa.
Cô hậm hực không thèm nhìn Thanh Lâm một chút nào nữa.
Cô ngoảnh mặt đi chổ khác, chân thì tiến về phía trước.Minh Nghĩa ôm cục tức phát tiết lên đầu Huyết Yêu:“Tất cả đều do ngươi lây nhiễm tính xấu cho cô ta đấy.”Huyết Yêu nhúng vai, đáp một cách bình thản:“Cô ấy trân trọng tình bạn lắm.
Huynh không nên chiếm thân xác của Thanh Lâm.
Là huynh sai trước, không nên trách cô ấy.”Minh Nghĩa cong môi nói:“Bênh nhau gớm nhỉ nhỉ? Có phải ngươi đã có tình cảm với cô ta rồi không?”Gia Khánh cảm nhận được chút sát khí từ trong đáy mắt Huyết Yêu.
Y sợ hai người thật sự xảy ra tranh chấp, Mạnh Quân sẽ có cơ hội tàn sát tất cả, kể cả ý đồ đen tối của gã cũng thành công.
Gia Khánh bất lực cầm lấy vai của Minh Nghĩa, ném gã sang một bên.
Y lên tiếng:“Đệ đừng nói năng bậy bạ nữa.
Địch đang ở trước mặt, phải có kế hoạch hẳn hoi mới được.”Huyết Yêu nói ý kiến của mình:“Ta và Trúc Chi sẽ chăm sóc Mạnh Quân.
Ta đã nhờ Hữu Lực ngăn chặn Thanh Băng, vẫn còn ba tên hung thần nữa.”Gia Khánh hoan hỉ nói:“Ta sẽ chăm sóc Đông Bạch, y mạnh nhất trong bốn tên.”Mạnh Nghĩa cũng tranh giành:“Thế thì cho ta xin chơi đùa với Truy Nam vậy.
Gã ta có cái đầu lạnh và mưu kế thâm sâu.
Ta rất thích.”Huyết Yêu lo ngại:“Vẫn còn một tên Xích Tây nữa.
Hắn cũng là một tên đáng gườm.”Trúc Chi thụt lùi xen ngang:“Tui sẽ đánh với hắn.
Trong lúc đó anh chăm sóc Mạnh Quân trước đi.
Tui sẽ tới tiếp ứng sau.”Huyết Yêu gõ cánh quạt lên đầu Trúc Chi, từ chối thẳng thừng:“Không.
Ta có kế hoạch khác cho cô.
Xích Tây để lại cho Tiểu Bạch xử đi.
Nếu nó gặp khó khăn trong khi đánh nhau với hắn, ta sẽ thân chinh tiếp ứng.”Huyết Yêu, Gia Khánh và Minh Nghĩa đã lên đỉnh núi.
Cả ba bắt gặp cảnh Mạnh Quân đang ra lệnh cho đội quân của gã tấn công Tam giới.Gia Khánh bay tới trước mặt Đông Bạch, vui vẻ nói:“Đông Bạch, đừng đi đâu cả.
Chúng ta giải quyết chút chuyện riêng đi.”Mạnh Quân cũng trông thấy nhóm người Huyết Yêu.
Gã chỉ biết mặt Gia Khánh, còn hai người còn lại gã chưa từng gặp.
Gia Khánh quả nhiên còn sống, gã nghiến răng nghiến lợi, khá khen ngợi ả phượng hoàng đã ra tay cứu được y trước mũi của gã.Nhưng kẻ sở hữu bộ tóc đỏ chói lòa nhất trong ba người, gã không thể nào không đoán được: Hắn là thần giữ của Huyết Yêu.
Gã nghe qua danh tiếng của hắn: Một thần giữ của rất mạnh, thông minh, lạnh lùng, chưa bao giờ nao núng trước một ai và hắn cất giữ đống kho báu của mình mà không một ai có cơ hội chạm vào những món đồ quá hiếm và hắc ám ấy (thanh kiếm là một trong số đó).
Gã chợt nhận ra rằng, hai người mà gã cần (thần giữ của và thần phán xét) đều ở đây.
Trong lòng nâng hoan không hề biểu lộ ra mặt.Mạnh Quân vui vẻ nói:“Trời cũng giúp ta.”Huyết Yêu nghe vậy thì bật cười sảng khoái.
Hắn làm sao không biết ý đồ của Mạnh Quân.
Chính vì biết gã cần hai người khó nắm bắt nhất, nên hắn và Gia Khánh nhất định phải gặp gã tại đây.
Như vậy mới cầm chân gã tại đỉnh núi.“Trời không giúp ngươi như ngươi tưởng đâu.”Gia Khánh không thấy Mạnh Quân kinh ngạc khi mình