Gia Khánh không thể làm mất khí thế của một vị thần phán xét được.
Nhất Uy và Tiểu Bạch còn nhỏ đã thắng được Xích Tây, huống chi y còn là thần tiên bậc cao.
Có thể thấy Huyết Yêu đã tập luyện cho họ rất tốt.
Y không thể không khâm phục tên tóc đỏ ấy.Bạch Đông vẫn chưa hết bàng hoàng khi Xích Tây thua một cách lãng nhách như vậy.
Nhưng sự thật cứ như đang tát vào mặt gã.
Xích Tây rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, vậy mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi đệ ấy như biến thành người khác, một người yếu nhược, dễ tổn thương.
Gã nói như hét vào mặt Gia Khánh:“Các ngươi dùng tà thuật với đệ ấy.
Nếu không, sao đệ ấy có thể thua được.”Gia Khánh cười cười:“Các ngươi mới dùng tà thuật, chứ họ làm sao dùng tà thuật giỏi hơn các ngươi?”“Đừng nhiều lời, thắng ngươi rồi, ta sẽ đem đầu chúng nấu canh ăn.”Đông Bạch quất roi vào cây quyền trượng, cố kéo nó vuột khỏi tay Gia Khánh.
Nhưng y đã hành động trước cả gã, y gõ nhẹ quyền trượng xuống đất, tất cả mọi chuyển động của sinh vật còn sống đều dừng lại, trừ những người có thần lực.Đông Bạch không kịp nhận ra sự khác thường của Gia Khánh đã bị ánh sáng phát ra từ đôi mắt đầu lâu chiếu thẳng vào tâm trí.
Bởi vì nó mà vô số ký ức tuôn ra theo thứ tự, khiến gã khụy đầu gối chạm đất, tay ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ.“Đông Bạch huynh.”, tiếng người con gái đang gọi gã.Đông Bạch xoay người lại cười rạng rỡ.
Gã vẫy tay chào cô nương đang từ từ đi đến trước mặt mình.
Nàng thật xinh đẹp trong bộ tứ thân duyên dáng.
Trái tim gã luôn luôn rung động mỗi khi bắt gặp ánh mắt hay nụ cười của nàng.“Nguyệt Nương, muội đến rồi ư?”, Đông Bạch kéo tay nàng, dìu nàng ngồi xuống chiếc xích đu mà gã đã cố tình làm ra cho nàng.Nguyệt Nương cười hì hì hà hà, vô tư đẩy xích đu lên cao.
Đông Bạch không khỏi lo lắng, nhưng gã biết có gã đứng tại đây, Nguyệt Nương sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả.
Nàng ngồi đó đu đưa xích đu hoài, không nói năng gì, chỉ thấy đôi mắt nàng bắt đầu trở nên buồn bã.
Gã thấy vậy đưa tay kéo xích đu dừng lại.
Gã dịu giọng hỏi rất nhẹ, như sợ nàng nghe được càng buồn thêm:“Khi nào muội rời đi?”“Sư phụ nói ngày mai muội sẽ đi cùng người.
Sư phụ bảo muội đến đây tạm biệt huynh.”, Nguyệt Nương nói giọng buồn buồn.“Lần này muội đi, huynh muội ta không biết khi nào gặp lại.
Ta...”, Đông Bạch không dám nói ra lời trong lòng.
Gã không dám nói từ lâu bản thân đã đem vị muội muội kết nghĩa này yêu thầm bấy lâu nay, càng không dám van nài muội ấy đừng đi.
Trong lòng đau đớn, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh.Nguyệt Nương bắt đầu sụt sịt khóc, không dám khóc to vì sợ bản thân càng đau lòng hơn, cũng sợ không nỡ rời xa Đông Bạch.
Gã đến gần nàng, xoa đầu nàng an ủi:“Sư phụ đưa muội đi tu luyện mà.
Ta sẽ thường xuyên đến thăm muội.”“Huynh không được thất hứa.”, Nguyệt Nương ôm lấy Đông Bạch một cái, rất lâu rất lâu mới buông ra.
Nàng rời đi mà nước mắt vẫn còn đọng lại trên mí mắt.Đông Bạch giấu đi trâm cài tóc trong tay, vẫn không đủ dũng khí tặng cho nàng.
Gã quyết định khi nào đến thăm nàng mới tặng cho nàng.Đông Bạch và Nguyệt Nương chưa gặp được nhau.
Gã quá bận rộn, còn nàng lại ở rất xa.
Cả hai chỉ trao đổi thư từ cho nhau.
Nguyệt Nương gởi tặng gã một đôi giầy mà nàng tự tay thêu, gã cuối cùng cũng gởi cho nàng cây trâm cài tóc.Những bức thư sau của Nguyệt Nương luôn luôn nhắc đến vị công tử Mạnh Quân nào đấy, người này đã khiến nàng bớt cô đơn, luôn luôn quan tâm chăm sóc nàng, khiến trái tim mềm yếu của nàng như có chổ dựa.
Gã không biết nên vui hay buồn thay cho nàng.
Bởi vì nàng cuối cùng cũng tìm được người mà mình yêu thương, mà người đó không phải gã.
Gã lau đi hai hàng nước mắt, quyết định chúc phúc cho nàng.Đông Bạch mất khá nhiều thời gian mới đến thăm Nguyệt Nương.
Nhưng đến nơi, gã bàng hoàng nhìn thấy cảnh xác chết nằm la liệt dưới đất, đầu sư phụ cũng bị chém đứt.
Gã vội vàng chạy tìm Nguyệt Nương, trái tim đập điên cuồng vì sợ hãi, sợ nàng xảy ra chuyện gì không hay.“Nguyệt Nương..
Nguyệt Nương.”, gã lùng sục khắp nơi, vừa kêu gào tên nàng.Vậy mà, dù gã tìm lâu thế nào vẫn không thể tìm thấy nàng, như nàng đã bốc hơi đi đâu mất.
Gã như người mất hồn, làm đám tang cho sư phụ một cách sơ sài, rồi lại chạy như điên tìm kiếm tung tích Nguyệt Nương.Đông Bạch gặp gỡ Mạnh Quân khi ngài tự đến tư trang của mình gặp mặt.
Mạnh Quân vừa gặp gã đã khóc long trời lỡ đất.
Gã nghe từ ngài mới biết được sư phụ và Nguyệt Nương bị giết hại.
Hỏi ra mới biết người truy giết hai người mà gã yêu thương lại là Thiên giới.
Chỉ vì viên minh ngọc đã luyện thành, người luyện ra không được phép tồn tại.Đông Bạch thét gào, hận không thể tự mình giết cả Thiên giới.
Họ đã lợi dụng sư phụ và nàng luyện đan rồi giết người diệt khẩu.Mạnh Quân muốn gã cùng ngài đi báo thù rửa hận.
Vì thế Đông Bạch quyết định phò tá ngài, cũng một phần muốn báo thù.Ký ức sống động đến nổi khiến trái tim của Đông Bạch đau nhói, nước mắt tự dưng chảy không ngừng.
Gã ôm lấy trái tim ngồi đó thổn thức từng cơn dài.
Gã tru lên:“Nguyệt Nương.”Đông Bạch như phát điên, gã gào lên thất thanh rồi quất roi vào Gia Khánh.
Người không còn tỉnh táo, ắt có sơ hở.
Dù là người hay thần tiên, chỉ cần tìm thấy thứ khiến họ phiền não, thứ khiến họ để tâm, thứ khiến họ yếu đi đều có lợi.
Gia Khánh sẽ biết được điểm yếu chí mạng trong đầu họ, rồi sẽ lựa thời cơ hạ gục họ.
Đông Bạch là một trong số những người có nỗi buồn phiền trong đầu, mà nỗi đau đó khiến gã yếu đi rất nhiều.
Y lợi dụng điểm yếu này thực hiện phán quyết cao nhất đối vớ gã.Gia Khánh tung mình lên trời, dồn hết thần lực trong một chiêu.
Thực hiện phán quyết, người bị phán xét sẽ bị thiêu chết dưới lửa địa ngục.
Y chỉ đầu lâu hướng xuống đỉnh đầu của Đông Bạch.
Một luồng ánh sáng đỏ phát quang xung quanh quyền trượng.Đông Bạch bất động toàn thân không cách nào kháng cự, mà gã cũng chẳng muốn kháng cự.
Có lẽ gã nên buông tay, có lẽ gã nên đầu hàng từ đây.
Gã muốn báo thù thay nàng, nhưng lại muốn gặp nàng hơn.
Bị giam cầm trong cỏi vô định khiến gã dần quên đi bản thân cũng quên đi nàng.
Có thể phán quyết của Gia Khánh sẽ khiến gã nhớ