Trúc Chi lắc đầu.
Cô dùng ngón tay bấu véo cánh tay của mình.
Cơn đau giúp cô tỉnh táo và biết rằng đây không phải là mơ.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, càng hoang mang càng khiến cô trở nên rối trí và kích động hơn thôi.Trúc Chi không mang điện thoại bên cạnh, cũng không còn chút thần lực nào, nên không cách nào liên lạc với những người khác.
Cô đành phải tự lực cánh sinh.
Cô phải tự mình xác định đây có phải là vụ giết người do mình là hung thủ, hay bằng cách nào đó đã tình cờ xuất hiện tại đây.
Cô lật ngược thi thể lên.Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bị cào nát không nhận diện được.
May quá, Trúc Chi là người không thích nuôi móng tay dài, luôn luôn cắt tỉa gọn gàng.
Rõ ràng những vết cào này không phải do cô gây ra.
Ngoài ra, trên cổ nạn nhân có dấu răng trông giống như bị rắn cắn, nhưng to hơn.
Chắc chắn nạn nhân bị hút máu cho đến chết.Nếu kẻ ăn tim còn sống, Trúc Chi hẳn đã nghĩ là nó gây ra vụ giết người này.
Đây không phải là vụ giết người bình thường, đây là do một sinh vật bóng đêm gây nên.Đột nhiên, xác chết mở to hai con mắt, nó quật ngã Trúc Chi xuống đất.
Nó bóp cổ cô, hai con mắt to tròn nhìn cần cổ của cô một cách thèm thuồng.
Miệng nó há to và Trúc Chi nhìn thấy răng nanh của nó nhọn hoắt.
Đây là một con ma cà rồng.
Không, đây là người bị ma cà rồng giết và biến thành mới đúng.Huyết Yêu từng nói ma cà rồng có thật trên đời này.
Và xui xẻo thế nào mà cô lại gặp đúng cái lúc bản thân không còn thần lực nào.
Mà rút cuộc thứ gì đã kéo cô đến nơi này cơ chứ, cô làm gì có liên quan đến ma cà rồng mà xuất hiện tại nơi này.Trúc Chi không có sức chống cự, người cô yếu xìu.
Không lẽ cô thật sự phải bỏ mạng tại nơi này.
Bởi vì miệng của tên ma cà rồng càng lúc càng gần cổ của cô hơn.
Cô còn ngửi được mùi tanh nồng của máu tràn ngập miệng của nó.
Còn động mạch của cô đang phình ra bất thường, như đang mời gọi đôi môi của ma cà rồng.Ma cà rồng mất cảnh giác không nhẹ khi không khóa hai tay của Trúc Chi lại.
Vì vậy cô cố rút lấy Hắc Ma trên đầu mình xuống.
Cô sẽ đâm nó bằng thanh kiếm Quỷ, nó sẽ không sống được nếu bị đâm trúng.
Nhưng mà cô quên rằng, trước khi ngủ cô đã tháo cây trâm ra khỏi đầu.“Thôi xong luôn.”, Trúc Chi thầm than.Trúc Chi đành gọi “Hắc Ma” đến bên cạnh mình.
Mặc cjo cô có gọi bao nhiêu lần vẫn không thấy kết quả gì, nó vẫn không xuất hiện bên cạnh cô.
Cô quên rằng muốn gọi Hắc Ma phải truyền một chút Vọng Âm vào giọng nói của mình.
Mà cô giờ đây hoàn toàn là một người bình thường, không có khả năng dùng Vọng Âm gì cả.
Cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.Ma cà rồng không thích hai tay của cô cứ quơ qua quơ lại lộn xộn, nó dùng móng vuốt cào nát hai cánh tay của cô.
Sau đó, nó cúi xuống cắn vào cổ của cô, nó bắt đầu rút cạn máu bên trong người cô.
Trúc Chi cảm thấy khó thở, đôi mắt từ từ nhắm lại, không cách nào thoát khỏi sự khống chế của nó, cũng không cách nào thoát khỏi rắc rối này.
Cô ngửi được mùi chết từ chính cơ thể của mình tỏa ra.Một tiếng hú dài man rợ như đang kêu gọi đồng minh.
Tên ma cà rồng nghe được tiếng kêu của đồng loại thì buông cô ra.
Nó chạy mất dạng vào đêm đen.Ánh trăng trên cao lạnh lùng chiếu vào cơ thể của Trúc Chi.
Cô nằm trong vũng máu, không biết còn sống hay đã chết.
Đôi mắt trợn trừng nhìn lấy ánh trăng như van nài, như muốn cầu cứu.
Thế rồi, đôi mắt trở nên vô hồn, không còn sức sống, hai bên mắt chảy ra một chất dịch màu đen, đầu của cô nghiêng một bên giống như đang ngất lịm đi.Tiểu Bạch trở về chổ Huyết Yêu lấy một vài thứ, trong đó có một vật vô cùng quan trọng mà Huyết Yêu đã dặn dò:“Chỉ được lấy đi trong đêm trăng tròn.
Nhớ kỹ.”Hôm nay, đúng lời hẹn ước trước đó, Tiểu Bạch quay về lấy chiếc hộp mà Huyết Yêu đã dặn trước đó.
Nhưng nó chưa kịp rời đi đã bị thiên binh chăn lại.
Thì ra chúng đã âm thầm theo dõi Tiểu Bạch đến nơi này.
Vì chúng biết rằng chúng khó mà đến nơi của Huyết Yêu nếu không biết chính xác nơi cần đến.Tiểu Bạch không soi ra được nỗi sợ của chúng.
Ai cũng phải có nỗi sợ riêng, nhưng chúng lại không.
Hơn nữa, Tiểu Bạch không mang theo vũ khí gì cả.
Nó đinh ninh quay lại lấy chiếc hộp màu vàng rồi sẽ rời đi ngay thôi.Tiểu Bạch rất nhanh bị bắt giữ, một mình nó không có khả năng thắng cả mười tên thiên binh, nhất là khi nó vẫn chưa khôi phục hoàn toàn linh lực của mình sau trận đấu với Xích Tây.
Nó cẩn thận giấu chiếc hộp vàng vào trong túi áo khoác, thầm hy vọng không bị ai phát hiện.Huyết Yêu cũng lâm vào rắc rối.
Hắn trở về nhà sau hai tuần biệt tăm biệt tích và chạy trốn khỏi đám thiên binh.
Nơi ở của hắn rất có thể đã bị lộ, hắn cần nhanh chóng thu dọn mọi thứ, tìm cách thoát thân.
Hắn nhận ra rằng Thiên tử không chỉ muốn giám sát hắn, mà còn muốn bắt hắn.Huyết Yêu về vừa đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch bị thiên binh đang bắt giữ.
Hắn tức giận, lạnh lùng nói:“Nếu các ngươi dám đụng vào một sợi tóc của con bé, ta thề sẽ giết chết tất cả các ngươi.”Thủ lĩnh đám thiên binh bước ra trước mặt Huyết Yêu, mặt mày gã tỉnh bơ, không mấy sợ hãi lời đe dọa của Huyết Yêu.
Gã dõng dạc nói:“Thiên tử hạ lệnh phải đưa ngài về thiên đình quy án.”Huyết Yêu đương nhiên không hiểu mình bị tội gì.
Hắn hỏi:“Bổn thần tiên có tội gì sao?”“Mời Huyết Yêu cũng tiểu thần trở lại thiên đình sẽ rõ.”Tên thủ lĩnh vừa nói xong, trên trời đột nhiên xuất hiện thêm hàng trăm thiên binh thiên tướng khác.
Chúng bao vây lấy Huyết Yêu.
Hắn có cảm tưởng chúng không bắt Huyết Yêu đi là không được.Huyết Yêu thật nể cái tên Thiên tử đó.
Chỉ vì muốn bắt hắn lại phái nhiều cao thủ như vậy.
Xem ra vị thiên đế đó thật sự coi trọng sức mạnh của hắn.
Hắn, mặt không biến sắt, lạnh lùng đưa ra một câu hỏi:“Nếu ta không nguyện ý thì sao?”Tên thủ lĩnh mỉm cười không chùng bước, làm như gã không hề quan tâm đến sát khí trong câu nói của Huyết Yêu.
Gã chỉ nhẹ nhàng nói ra:“Thiên đế gởi lời đến ngài rằng: Nếu ngài dám chậm trễ, hoặc ngài cố chống đối thuộc hạ, người của ngài dưới hạ giới cũng sẽ bị đem đi chịu tội.
Họ cũng đang bị giám sát đấy.”Huyết Yêu cau mày, kiềm chế sự bực tức đang trào dâng từ đáy lòng.
Trước đây nào có kẻ dám làm loạn trước mặt hắn thế này, nào có kẻ dám dùng người của hắn ra uy hiếp.
Bởi vậy, hắn rất ít kết giao bạn bè, hắn không muốn ai cản trở hay thành gánh nặng của mình.
Nhưng đám người Trúc Chi không phải là gánh nặng, họ giống như gia