Linh Đàm điên cuồng bơi lội khắp nơi, nhưng chẳng thấy bóng dáng mảnh chìa khóa đâu.
Lẽ nào chìa khóa không nằm dưới hồ như gã tưởng?“Chết tiệt.” Linh Đàm bực bội muốn nhả khói ra hai tai.
Gã bắt đầu mất bình tĩnh khi những thủy quái đã gặm nhấm một miếng da trên người mình.Linh Đàm gầm lên tạo ra những bọt nước cuồn cuộn sóng ập vào bờ.
Gã phát tiết dùng cả tứ chi nắm lấy hàng ngàn thủy quái, xé nát chúng thành những mảnh vụn nhỏ.Thần kỳ nhất chính là một con thủy quái mang trên lưng một mảnh ghép hình một nửa cái đầu của đầu lâu.
Nó vừa bơi ngang qua Linh Đàm.
Gã mừng húm, vội vã rượt theo sát nút.Tốc độ của con thủy quái không nhanh bằng một thuồng luồng tinh, dù nó có kích cỡ nhỏ hơn gấp nghìn lần.
Linh Đàm rất nhanh đã bắt được con tiểu thủy quái.
Gã lấy được mảnh chìa khóa rồi.
Gã hí hửng trồi lên bờ bên kia.
Đột nhiên dòng sông phía sau lưng gã biến mất thành một thảo nguyên xanh ngát.
Trước mắt đang là cánh cổng rộng lớn, không có ổ khóa, chỉ có một hình đầu lâu phía trước.Linh Đàm bước vội đến cánh cổng.
Gã là người lấy được mảnh chìa khóa đầu tiên.
Gã hy vọng những người khác có thể thành công tìm ra ba mảnh còn lại.
Gã ngồi xuống chờ đợi những người còn lại.Nhất Uy đã nuốt viên ngọc được mười phút, mà vẫn không cảm thấy khác lạ hơn bình thường là mấy.
Huyết Yêu từng nói:“Đây là ngọc phượng hoàng.
Sau này, nếu thật sự lâm vào nguy hiểm hẳn sử dụng nó.
Trò vẫn chưa đủ sức chịu đựng sức mạnh của nó đâu.”Nhất Uy đâu kịp hỏi Huyết Yêu xem tác dụng của ngọc phượng hoàng là gì, đâu kịp hỏi cái sức mạnh mà cậu không thể kham nổi là gì đâu.
Hắn cũng chẳng thèm giải thích cho cậu rõ tường tận mọi chuyện về viên ngọc này, ở đâu mà hắn có.
Mà cậu đang chờ đợi kỳ tích gì chứ, nếu còn không mau sang bờ bên kia, cậu sẽ chết khô tại đây mất.Nhất Uy không chờ đợi nữa, cậu bắt đầu chầm chậm di chuyển đôi chân của mình.
Cậu cẩn thận chạm trước mấy đầu ngón chân xuống dòng sông đầy dung nham kia.
Đầu ngón chân của cậu bị đốt cháy, vết bỏng bắt đầu lan ra cả bàn chân.
Cậu nhảy lò cò tại chổ vì quá đau đớn.
Nước mắt cũng vì quá đau mà rơi xuống.Nhất Uy nhận ra rằng cậu hồi sinh từ đống tro tàn của phượng hoàng, không có nghĩa cậu có khả năng chịu được sức nóng của dung nham.
Cậu ngã xuống đất, cam chịu sự rát bỏng này.
Cậu rất muốn nhúng cả bàn chân xuống dòng nước mát, nhưng bên cạnh chỉ toàn lửa và lửa, cậu tuyệt vọng nhìn lên trời.
Hình như cái chết đang đến với cậu một lần nữa.
Cậu hy vọng bản thân chết không quá thảm lắm.Bỗng dưng từ bên trong dạ dày của cậu giật thót một cách tức cười.
Cậu bị dội lên trên không, khó khăn lắm cậu mới ngó xuống mặt đất xem thử điều gì xảy đến với mình.
Có thứ gì đó đang thay đổi từ bên trong cơ thể của cậu, thứ gì đó đang từ từ di chuyển khắp sóng lưng và cậu cảm thấy buồn nôn kinh khủng.“Á á á.” Nhất Uy hét lên đau đớn.
Đằng sau lưng có cái gì đó đang mọc ra.
Nó đâm nát tấm lưng của cậu, và khi cậu nhận ra đó là một đôi cánh phượng hoàng thì suýt nữa ngất xỉu.
Đôi cánh rực lửa hơn cả dung nham phía dưới kia.
Nó nhẹ bay và đưa cả cậu bay qua dòng sông rực lửa mà cậu không hề bị dội ngược lại như trước đó.
Đôi cánh của cậu xé tan phép thuật của Quý Nhậm và bay đến bên kia bờ với tốc độ của tia chớp.
Đến cậu còn không thể tin vào chuyện đang diễn ra là gì.
Cậu chắc chắn đôi cánh này nhờ viên ngọc mà có.
Rồi không biết cậu có cần vác đôi cánh này đi khắp nơi hay không.Nhất Uy vừa chạm xuống đất, đôi cánh cũng tan biến, cứ như nó đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Cậu theo phản xạ vớ tay chạm vào lưng, xem thử nó có để lại vết thương nào không.Nhất Uy thở phào nhẹ nhõm, chẳng có vết thương nào nghiêm trọng cả, chỉ có hai vết sẹo nhỏ mà thôi.
Cậu nôn ra viên ngọc phượng hoàng, nó giờ đây từ màu bạc đã chuyển sang màu hơi vàng (nếu mắt cậu còn tinh tường).
Cậu vội vàng nhét nó lại vào chiếc hộp và cất vội vào túi quần.Nhất Uy bay lên chộp lấy mảnh chìa khóa hình đầu lâu đang treo lơ lửng.
Mảnh chìa khóa nằm trên tay, dòng sông đầy dung nham kia cũng biến mất.
Rõ ràng tất cả đều là cạm bẫy mà Quý Nhậm tạo ra.
Gã tin chắc không ai dám vượt qua dòng sông kia nên mới tạo một thử thách khó nhằn như vậy.
Cũng may, ngọc phượng hoàng giúp cậu chịu được sức nóng từ dung nham, đôi cánh phượng hoàng lại còn đốt cháy lằn bảo vệ của Quý Nhậm, nên cậu mới an toàn thoát khỏi thử thách.Nhất Uy bước ra ngoài chạm mặt Linh Đàm và Vô Ảnh ở bên ngoài.
Cậu chạy vội đến ôm Vô Ảnh một cái, thật mừng khi thấy anh còn sống.
Cậu không thấy Trúc Chi đâu, có vẻ cô vẫn còn ở bên trong.Vô Ảnh cũng chỉ vừa mới thoát chết trong gang tấc thôi.
Nhớ lại, anh vẫn còn thấy rùng mình đây này.Khu rừng đầy nhánh cây như mấy con rắn kia hình như chỉ tấn công những cơ thể cử động.
Chúng được phù phép việc đó.
Sau khi linh hồn Vô Ảnh rời khổ xác Hiếu Minh, cái xác nằm im bất động trong những cành cây.
Chúng tưởng rằng nạn nhân đã bị giết chết, nên thả Hiếu Minh ra.
Thân thể cậu trôi tuột xuống dưới đất.
Khu rừng tan biến thành một dòng sông đầy sình và bùn đất.
Nó nhấn chìm xác của Hiếu Minh xuống đó.Vô Ảnh phải nhanh hơn mới được.
Anh nhắm mắt cảm nhận kiếm khí của thanh lưỡi hái.
Nó đang rất gần thôi.
Anh dịch chuyển linh hồn đến gần thanh kiếm.
Và khi mở mắt ra, anh thấy thanh kiếm đang trôi tuột xuống lớp bùn sình bên dưới.
Anh chụp lấy thanh kiếm, nhanh chóng rời khỏi đầm lầy.Vô Ảnh tăng tốc, nhập xác vào Hiếu Minh.
Và anh bị lớp bùn sình làm cả cơ thể dính sình lầy, nhớp nháp, nhầy nhụa và hôi hám.
Vô Ảnh tặc lưỡi bực bội vô cùng.
Nếu mà mấy đứa em thấy cảnh tượng này, thể nào cũng cười anh một trận cho xem, nhất là thằng Thanh Lâm rất thích cà khịa anh ghê lắm.Vô Ảnh bất lực lặn xuống trong đầm lầy, anh phải tìm bằng được mảnh chìa khóa, nhưng lại không hề thấy phía trước có cái gì.
Anh nhanh tay chụp lấy thanh lưỡi hái và phi người lên cao.
Vừa lúc đó, một con rắn nước khổng lồ ngoi đầu lên suýt chút nữa cắn nát cái đầu của anh.
May mà anh xoay người chém đứt đầu nó trước.Đầu con rắn rơi vào tay Vô Ảnh biến thành một mảnh chìa khóa.
Anh vui mừng nắm thật chặt trong tay.
Cùng lúc đó, vũng sình biến mất, khu rừng cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy thảo nguyên mênh mông và rộng lớn.
Anh tới cánh cổng lớn phía trước và gặp Linh Đàm.
Anh nghe