Người mà Huyết Yêu hy vọng có thể cứu sống Trúc Chi không ai khác chính là Thiên tử.
Ông được cô cứu sống, không thể nào có chuyện ông nhìn cô bước vào quỷ môn quan mà không ra tay cứu giúp.
Hắn chắc chắn ông có thể làm tất cả mọi thứ để kéo cô trở về từ cõi chết.Thiên tử tập trung cao độ, đến mức có vật thể lạ xuất hiện bên trong tẩm cung của ông, ông cũng không hề hay biết.
Người phát hiện ra điểm lạ là Thiên Thanh, với trực giác của một thám tử anh ngửi được mùi rắc rồi quanh quẩn xung quanh họ.
Anh thấy một con rắn nhỏ chỉ bằng một gang tay đang bò trườn trong căn phòng, tiếng rin rít phát ra đều đặn và rõ to.
Anh kéo Tuấn Tú và Thanh Lâm, buộc họ nhìn vào con rắn như mình đang nhìn.Con rắn đang từ từ bò tới nơi Thiên tử đang điều trị cho Trúc Chi.
Mà họ không thể để chuyện xấu nào xảy đến với hai người họ được.
Tuấn Tú chợt nhớ ra một loại bột mịn mà mình bào chế dùng trong việc xua đuổi những loài bò sát.
Anh nhanh tay rút từ trong túi gấm đựng toàn thuốc mà anh bào chế, lục lọi một hồi mới lôi ra một lọ nhỏ xíu chứ một thứ bột màu xanh dương.
Anh hí hửng rắc nó một vòng xung quan Thiên tử và Trúc Chi.Quả nhiên, con rắn không thể tới gần hai người bởi vì cái mùi từ thứ bột mà Tuấn Tú chế tạo rất nồng, khiến nó khựng lại vài giây, không cách nào tiếp tục bò về phía trước.
Tuấn Tú quay sang ăn mừng với Thiên Thanh và Thanh Lâm.
Cả ba vui vẻ ra mặt, xem chừng đang muốn xem bước tiếp theo mà con rắn kia tính làm là gì.
Rõ ràng cả ba đang đợi kịch hay mà xem cho vơi nỗi chán nản ngay lúc này.Nhưng con rắn lại không còn là con rắn, nó đã biến thành một thứ khác to xác hơn.
Thì ra nó vốn dĩ là một người biến thành một con rắn mà thôi.
Đó là một người con gái có mái tóc màu xanh ngọc bích, ngay cả lông mày cũng màu xanh, đôi môi màu vàng kim kì dị, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp rạng ngời.
Nhan sắc ả yêu kiều đến mức cả ba tên con trai không còn quan tâm đến màu tóc hay màu môi trông rất không bình thường của ả.Ả liếc mắt nhìn ba tên con trai rồi lại nhìn về phía Thiên tử và Trúc Chi, hơi nhíu mày khó hiểu.
Đáng lý ả phải đến bên cạnh chủ nhân Quý Nhậm sau khi được Tịnh Uyển thả ra.
Nhưng ả lại đang đứng một nơi xa lạ, mà lại có một thứ mùi đặc biệt thu hút ả.
Đó là thứ mùi nồng nàng trên người cô bé kia.Ả tiếp tục suy nghĩ miên man.
Ả phải nhanh chóng xác nhận tình huống trước mặt.
Năm tên trước mặt có phải là bạn hay không? Người đàn ông mặc áo rồng kia đích thực là Thiên tử, nhưng ông ta phải chết rồi chứ, chúng đã chẳng nhận được tín hiệu của chủ nhân rồi kia mà.
Vậy thì họ là kẻ thù rồi.
Ả nên làm gì đây? Tấn công hay đợi hiệu lệnh của chủ nhân?Tuấn Tú không nhận diện được người đàn bà trước mặt, anh biết chắc ả không phải đồng minh của mình.
Anh lặng lẽ nhích gần Thiên Thanh một chút, nói thầm rất nhỏ vào tai Thiên Thanh:“Cô ta là địch là cái chắc.
Chúng ta nên đề phòng, không cho cô ta đến gần Trúc Chi nửa bước.”Thiên Thanh gật đầu, đưa tay vào túi, nắm chặt cây súng trong tay.
Thanh Lâm cũng bắt đầu lục tìm cây nỏ thần của mình vừa vứt một góc trong căn phòng.Lúc này, Gia Khánh cùng Tịnh Đan đã rời khỏi thiên cung khá xa, dù vẫn có mặt trên Thiên giới.
Hai người chẳng thèm chào hỏi nhau câu nào đã lao vào chém giết lẫn nhau.
Hai vũ khí chạm nhau khiến tia sét lớn xuất hiện, giống như trời quang đang bị xé ra làm đôi.Gia Khánh múa cây quyền trượng một cách nhịp nhàng.
Tịnh Đan cũng không vừa, gã múa cây phất trần màu đen tuyền của mình một cách điệu nghệ.
Mỗi lần vung cây phất trần, độc tố từ bên trong lại ào ạt đổ xuống như suối, tất cả đều nhắm Gia Khánh mà phóng tới.
Đôi mắt của gã hiện lên tia độc ác hiếm thấy.Gia Khánh nhanh chóng dùng thần lực làm chệch hướng đi của độc tố.
Y cũng không đứng im chịu trận, dùng cây quyền trượng gõ từng nhịp lên sàn đất.
Ngay lập tức, hàng ngàn khúc gỗ bên dưới lòng đất xuất hiện thành hàng ngàn mũi tên, phóng tới chổ Tịnh Đan đang đứng.Tịnh Đan nhếch môi:“Trò cũ rích.
Ta biết ngươi rất rõ, Gia Khánh.
Từng đòn tấn công của ngươi ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vì thế, ta đã giả dạng thành ngươi giết chết Khuê Cẩm, không phải sao?”Gia Khánh lạnh lùng biến cây quyền trượng thành một cây phất trần màu đen trông giống cây phất trần của Tịnh Đan.
Y khinh khỉnh đáp nhẹ:“Vậy thì rút cuộc ngươi muốn biết nguyên nhân gì khiến Mẫu Đơn của ngươi chết trong tay ta dưới bộ dạng của ngươi chưa? Đó gọi là ăn báo trả báo đấy.”Tịnh Đan gầm lên inh ỏi:“Ngươi còn dám nhắc đến nàng ấy ư? Ngươi còn dám nói mình là quân tử ư? Vậy mà ngươi nỡ lòng giết chết một cô nương vô tội ư?”Gia Khánh hỏi ngược lại:“Khuê Cẩm cô nương ấy đắc tội với ngươi ư?”Tịnh Đan hét lớn:“Cô ta đáng chết.
Nếu không phải do cô ta bày mưu tính kế, Mẫu Đơn sớm muộn đã trở thành người của ta rồi.”Gia Khánh giận đến tím mặt.
Y không mong câu trả lời ngọt ngào từ cái tên đầu hói kia, nhưng việc gã nói Khuê Cẩm đáng chết đúng thật đáng hận.
Y quyết định dùng đòn đả kích tinh thần Tịnh Đan:“Mẫu Đơn vừa trông thấy ta trong bộ dạng của ngươi đã tự nguyện chết đấy chứ.
Cô nương ấy đã nói thà chết còn hơn sống cùng ngươi cơ mà.
Lúc ấy, ta thật sự nhịn lắm mới không cười thành tiếng đấy.”Tịnh Đan đỏ mặt đỏ mũi, cơn căm giận trào dâng lên đỉnh điểm.
Gã vung mạnh cây phất trần về phía Gia Khánh mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Tất cả ký ức của nhiều năm về trước bắt đầu ùa về trong tâm trí gã như một cơn mưa rào.Trước khi Gia Khánh trở thành một thần phán xét, Gia Khánh và Tịnh Đan đã từng chạm mặt nhau vài lần.
Hai người quen biết nhau qua tình bạn giữa hai cô nương: Khuê Cẩm và Mẫu Đơn.
Hai cô nương là bạn thân với nhau từ nhỏ.
Khuê Cẩm là bạn tri kỉ của Gia Khánh, còn Mẫu Đơn lại là người tình trong mộng của Tịnh Đan.
Hai cô nương không có người thân và họ hàng, nên quyết định sống cùng nhau trong một mái nhà tranh cách xa ngôi làng vài dặm.Mẫu Đơn thực ra