Trúc Chi không nghe nhầm, Thiên tử vừa mới nhấn mạnh chuyện Huyết Yêu không thiêu đốt sợi tơ hồng nghiệt duyên của họ.
Trái tim của cô đập loạn, cô trở luống cuống đến độ gần như suýt thì ngã xuống đất.
Chuyện mối duyên của họ là nghiệt duyên, cô tưởng chỉ có cô, Huyết Yêu và ông Tờ bà Nguyệt biết thôi.
Cô cũng chắc mẻm Huyết Yêu đã đốt sợi tơ hồng ấy đi rồi kia mà.
Tại sao Thiên tử lại biết đến chuyện sợi tơ hồng và cả việc Huyết Yêu chưa đốt nó đi.“Huyết Yêu chưa đốt nó đi.” Cô tự lảm nhảm một mình như một kẻ ngốc, “Anh ấy biết sợi nghiệt duyên nguy hiểm đến thế nào mà vẫn không đốt sợi tơ hồng ấy đi.
Bộ anh ấy không sợ chết hay sao? Bộ anh ấy không sợ một trong hai phải giết người còn lại hay sao?”Thiên tử nghe rõ từng lời nói thầm thì của cô.
Ông cắn nhẹ môi mình, chính ông cũng muốn biết nguyên nhân là gì.
Ông biết mỗi khi sợi nghiệt duyên se duyên cho ai đó, thể nào cũng xuất hiện đại họa nào đấy.
Một trong hai người bắt buộc phải giết người còn lại, hoặc cả hai sẽ cùng chết.
Đó là lý do ông rất muốn biết Huyết Yêu tạo sao lại không hành động như cách mà hắn hay làm.
Ông chỉ mới ngờ ngợ nguyên do mà thôi, vẫn chưa chắc suy nghĩ của mình là đúng hay không, rằng Huyết Yêu muốn bảo vệ tính mạng của cô gái nhỏ trước mặt này mà nhất định không tiêu hủy sợi tơ hồng.Thiên tử thở dài, ông nhìn vẻ mặt sững sờ lại có chút lo lắng của Trúc Chi mà nói:“Ta đồ rằng thằng nhóc ấy muốn bảo vệ cho con.”Trúc Chi ngước lên nhìn Thiên đế, cô hỏi ngay lập tức:“Tại sao?”Thiên tử lại tiếp tục thở dài:“Bởi vì một sợi tơ hồng nghiệt duyên nếu bị nam nhân đốt đi, nữ nhân đó vẫn sẽ chết.
Tên nhóc ấy không muốn con chết, cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện lớn gì.”“Con vẫn chưa hiểu.”Thiên tử giải thích:“Sợi tơ hồng nghiệt duyên chỉ xuất hiện khi cả hai bên đều có tình cảm với nhau, hoặc tình cảm từ một phía lớn đến nổi khiến sợi tơ đó xuất hiện.
Quả đúng là một trong hai phải giết chết lẫn nhau nếu không tiêu hủy sợi tơ hồng đó.
Nhưng nếu người tiêu hủy dùng máu của mình đốt sợi tơ đó đi, người còn lại vẫn sẽ chết.
Rõ ràng Huyết Yêu không muốn con chết nên mới không dùng máu của mình đốt đi sợi tơ ấy.”Thiên tử im lặng một chút, rồi mới hỏi thẳng Trúc Chi, trong đôi mắt giấu đi hàm ý to lớn nào đấy mà người ngoài khó mà biết được ông đang suy nghĩ gì:“Nếu là con, con có đốt sợi tơ hồng ấy đi hay không, cho dù biết rằng đốt nó đi Huyết Yêu sẽ chết?”Trúc Chi không biết nên vui hay nên buồn khi nghe Thiên tử nói như vậy.
Huyết Yêu không đốt sợi tơ hồng ấy cũng bảo vệ cho cô, nhưng việc khiến cô sợ hãi hơn chính là sau này cô sẽ gây bất lợi cho hắn, có thể cô còn tự tay giết chết hắn.
Nếu có một ngày cô dùng thanh Hắc Ma và đoạt mạng của hắn như trong điềm báo thì sao? Cô sợ lắm.
Hai tay của cô run rẫy, hai chân đứng cũng không vững, cũng may Thiên tử nhanh tay đỡ cô lại.Trúc Chi nhìn ra ngoài cửa phòng, có thể đang tìm kiếm bóng dáng của Huyết Yêu tận ngoài kia, có thể cô cũng muốn chất vấn hắn lý do không đốt sợi tơ ấy đi.
Hắn biết rằng cô sẽ không muốn hắn chịu bất cứ thương tổn nào cả.Trúc Chi níu lấy cánh tay của Thiên tử, cố đứng vững một lần nữa.
Cô nói với ông:“Nếu vậy con thà chết còn hơn tự mình giết anh ấy.
Anh ấy biết điều đó mà.
Tại sao lại không đốt sợi tơ nghiệt duyên ấy đi.
Dù sao anh ấy cũng đâu có tình cảm với con.
Dù sao anh ấy vẫn còn bao gánh nặng trên vai, hy sinh một mình con nhưng đổi lấy bình an cho anh ấy, cũng như đổi lấy bình an của trăm họ kia mà.”Trúc Chi lắc đầu, buông cánh tay Thiên tử ra.
Cô nghẹn ngào nói tiếp:“Nhưng điều đáng sợ nhất là con muốn ở bên cạnh Huyết Yêu, dù không phải ở bên cạnh như một tình nhân, thì con vẫn muốn ở bên anh ấy như một người bạn, một người đồng hành.
Con không muốn chết, cũng không muốn Huyết Yêu phải chết.”Trúc Chi lau nước mắt, cô không muốn trở nên yếu đuối trước mặt Thiên tử, cũng không muốn nói quá nhiều chuyện của mình.
Nhưng cô không hiểu sao, lời nói tuông ra rất tự nhiên, giống như Thiên tử là người bạn tri kỷ của cô đã lâu, giống như chỉ có ông ấy cô mới bộc lộ tâm tư tình cảm của mình ra, giống như ông ấy là người cha còn cô là đứa con gái bé bỏng đang tâm tình chuyện tình cảm thường tình vậy.
Nước mắt cũng vì thế mà trào ra, lau hoài chẳng hết.Thiên tử mím môi chặt đến nổi không thấy không còn thấy môi của ông đâu nữa.
Đứa con gái trước mặt lo lắng cho thằng con trai yêu quý của ông còn hơn tính mạng của cô.
Ông chắc mẻm cô rất yêu thương Huyết Yêu, yêu đến mức muốn hy sinh mạng sống của mình chỉ cần hắn bình an.
Điều này khiến ông lo lắng cho cả hai rất nhiều.
Bởi vì sợi tơ hồng nghiệt duyên đó nhất định phải được cắt đứt, dù cắt đứt rồi một trong hai cũng chưa chắc được an toàn mà sống tiếp.Thiên tử xót xa cho cả hai người này.
Ông không biết liệu Huyết Yêu có tình cảm với Trúc Chi hay không, hay hắn chỉ vì không muốn cô chết mà không đốt sợi tơ ấy đi thôi.
Nhưng nhìn Trúc Chi cũng muốn sống, ông lại không cách nào kiềm chế lòng mình.Thiên tử nói:“Thật ra vẫn còn một cách có thể khiến cả hai cùng sống.”Trúc Chi ngước nhìn Thiên tử với ánh mắt hy vọng mà mong đợi ông nói tiếp.
Ngay cả Huyết Yêu cũng không có cách ngăn chặn chuyện này, vậy mà Thiên tử lại nói có một cách khác ư? Phải rồi, dù sao ông ấy cũng là thiên đế của cả Tam giới, ông ấy hiển nhiên biết nhiều thứ còn hơn cả Huyết Yêu chứ.
Cô vội vàng lau nước mắt, đứng nghiêm chỉnh đợi Thiên tử nói tiếp.Thiên tử chưa kịp nói gì hết, ả người rắn đã ném dãi lụa dài luồng vào cổ Trúc Chi và kéo cô ra một bên.
Ả người rắn chịu đựng đủ rồi.
Ả vẫn còn đang đứng trong căn phòng, nhưng hai người kia lại phớt lờ ả đi và bắt đầu tâm sự chuyện tào lao gì đó về sợi tơ nghiệt duyên nào đấy, mà ả lại không hiểu một chút gì về nó cả.
Ả tức giận, có hơi bất mãn, lại có hơi xấu hổ, chẳng hiểu hai người kia mạnh đến mức nào mà lại không quan tâm đến một kẻ nguy hiểm như ả vẫn còn đang hiển hiện trong này.Trúc Chi bị lôi cách xa Thiên tử khoảng năm bước chân.
Cô tức giận trừng mắt nhìn ả