Trúc Chi bị dãi lụa quấn chặt đến nổi khuôn mặt trở nên tím tái.
Cô dùng tay gỡ dãi lụa ra khỏi cổ mình, nhưng vô ích, càng cố gắng thoát khỏi nó cô càng bị quấn chặt hơn.
Cô nhắm mắt lại tịnh tâm, cố gắng chịu đựng cơn đau đang đến với mình.
Cô bắt lấy Thượng Nguyệt trong không khí, cô không kéo dãi lụa ra khỏi cổ mình, nhưng vẫn có thể kéo được Thượng Nguyệt một chút, dù sức lực không thể sánh bằng với những khi cô bình thường.Thượng Nguyệt dường như cũng hiểu nỗi lòng chủ nhân của nó, nó phóng mũi tên vào cánh tay đang kéo căng dãi lụa của ả người rắn, khiến ả hốt hoảng mà thả tay ra.
May mà ả nhanh chóng buông tay, nếu không mũi tên hẳn đã ghim thẳng vào cánh tay của ả.Trúc Chi rơi xuống đất tạo một âm thanh chói tai khiến Huyết Yêu ở bên kia cũng bất giác nhìn qua.
Sau khi hắn thấy cô vẫn ngồi dậy được, hắn mới yên tâm tiếp tục chiến đấu với Quý Nhậm.Trúc Chi đứng thẳng lưng, nhìn vào vẻ mặt đang sợ hãi của ả người rắn mà cười nói:“Ngươi tưởng tiểu ma vương như ta chỉ có thể phụ thuộc vào thanh kiếm của Quỷ hay sao? Ngươi chẳng phải là người biết rất rõ ta là đứa con lai của ai sao? Dĩ nhiên ngươi cũng nhìn ra được Thượng Nguyệt trong tay của ta rồi nhỉ?”Ả người rắn làm sao không biết đến Thượng Nguyệt.
Ả còn biết rất rõ về nó là đằng khác.
Nhưng Thượng Nguyệt nằm trong tay Thủy Hà như một vật trang trí thôi, đâu đến mức gây sát thương cao như vừa rồi.
Trái tim của ả vẫn còn đập loạn khi nghĩ về mũi tên ban nảy.Trong lúc này, bên ngoài thiên cung, ngay trước cổng Thiên giới cũng xảy ra những trận đấu nảy lửa: Nhất Uy và Tịnh Tân, Vô Ảnh và Tịnh Uyển, Tiểu Bạch và Tịnh Ngôn, Linh Đàm và Tịnh Mẫn, đâu đó phía xa xa Thanh Trì Minh Nghĩa đang đứng đầu thiên binh thiên tướng đánh nhau với đám quái nhân của Quý Nhậm.Nhất Uy vừa chém đứt tia lửa mà Tịnh Tân đã ném về phía mình trước sự kinh ngạc đến bàng hoàng của gã.
Cậu đã đưa gã từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
Mới trước đó cậu đã gọi thẳng tên gã khiến gã sửng sốt, nay lại chém đứt tia lửa nhỏ tí ti của gã mà không hề bị thương gì cả.
Sức mạnh này đúng là không tầm thường.Tịnh Tân tấn công trực diện Nhất Uy một lần nữa.
Cây phất trần sượt ngang bờ vai của cậu và để lại một vết thương hơi sâu.
Nhất Uy cũng vừa vặn đâm một nhát trúng eo của gã.
Cả hai nhìn nhau mà thở dốc, ai cũng đã bị đối phương đả thương.Nhất Uy cảm thấy bả vai của mình rát bỏng, một phần thịt cháy xém, có cả mùi khét lẹt phả vào mũi của cậu.
Ấy là cậu còn chưa thấy vết thương sâu vào tận xương vai của mình, chảy máu đầm đìa.
Cây phất trần của Tịnh Tân trở nên sắt, nhọn, chứa đầy lửa nóng khi quét vào vai cậu.
Cậu đau đớn, nhưng chọn cách kiềm chế nó lại bằng việc cắn môi đến chảy máu.
Không biết có phải vì cơn đau khác khiến cậu quên luôn cơn đau trên vai hay không, chỉ biết cậu không còn mấy quan tâm đến vai mình nữa.
Tay cầm kiếm chặt hơn, cậu đang chuẩn bị một đợt tấn công khác.Tịnh Tân không khá hơn Nhất Uy là mấy, eo của gã cũng loang vết máu thấm cả quần áo.
Gã nghiến răng, trông rất điên cuồng nhìn về phía Nhất Uy, như đang toan tính điều tệ hại gì đó.
Gã liếc nhẹ sang thanh kiếm Kim Quy, khịt mũi rõ to.
Thanh kiếm đó đúng là lợi hại.
Gã biết đến những thanh kiếm huyền thoại khác, mà Kim Quy kiếm là một trong những thanh kiếm thần chứa đầy quyền năng, lại còn có khả năng giết chết đối phương nếu đâm trúng tim kẻ đó.
Mà gã lại có trái tim đang đập loạn đây, hiển nhiên vừa sợ nơi mà thanh kiếm đâm trúng không phải eo mà là trái tim của mình.Tịnh Tân vuốt cái đầu trọc lóc của mình, đang nghĩ ra chiêu thức độc ác và tàn bạo một chút, một chiêu thức có thể hạ Nhất Uy trong một lần duy nhất.
Gã mỉm cười nhẹ nhàng.
Gã cuộn cây phất trần lại thành một đường dài gần giống như một thanh kiếm, mỏng và sắc bén.
Gã chỉ đầu cây phất trần lên trời, bầu trời lập tức xuất hiện một cơn mưa đầy dung nham.Những giọt dung nham rơi từ trên trời xuống, thiêu đốt mọi thứ mà nó chạm phải.
Những thiên binh thiên tướng (không biết thuộc phe phái nào) đều bị dung nham thiêu rụi thành tro tàn, trông hết sức thương tâm.
Vậy mà gã chỉ đứng đó mà cười cợt, đang mong chờ Nhất Uy bị dính phỉa bụi dung nham của mình.Nhất Uy tức giận khi Tịnh Tân đột nhiên trút mọi sự bực tức của gã vào những người không liên quan đến trận đấu giữa hai người.
Nhưng cậu đâu biết gã đang cố tình nhấm chìm luôn cả cậu vào cơn mưa dung nham kia.
Cậu làm sao có thể cứu được tất cả mọi người khi đến cậu còn không biết cách né tránh chúng cơ chứ.Tinh Tân dùng cây phất trần chia nhỏ dung nham thành nhiều mảnh nhỏ, tạo thành mũi tên bắn vào Nhất Uy.
Cậu nhanh chóng dùng thanh Kim Quy gạt được, một vài giọt mũi tên lửa đâm trúng cơ thể cậu khiến cậu văng ra xa.Nhất Uy có thể cảm nhận rõ ràng thứ nóng hơn lửa đang xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cậu.
Nó như đang đốt cháy tất cả cơ quan trong cơ thể của cậu.
Cậu khó chịu cựa quậy thân mình một chút, muốn thoát khỏi sự thống khổ trong lòng.
Đôi mắt cậu vẫn cảnh giác nhìn về phía TỊnh Tân như sợ gã thừa cơ cậu đang đau đớn mà ra tay một lần nữa.Nhất Uy thở dốc, hơi thở giống như đang bắt đầu cạn dần, giống như cái chết đang sắp đến rất gần.
Cậu nuốt nước miếng, trông đợi cơ thể tự hồi phục.
Cậu không thể cứ thế mà chết tại đây, như vậy quá hời cho Tịnh Tân, cũng quá mất mát đối với cậu cũng như những người mà cậu yêu thương.Nhất Uy nhìn thấy Tịnh Tân đang đến càng lúc càng gần mình, vẻ mặt của gã như đang trêu đùa cậu.
Tay của cậu nắm chặt thanh Kim Quy hơn.
Nếu bắt buộc phải chết tại đây, ít nhất cậu cũng nên đưa Tịnh Tân theo mình xuống Âm phủ.Nhất Uy muốn kéo dài thời gian một chút, muốn phượng khí bên trong chữa lành cho cậu xong xuôi.
Cậu đành tấn công gã bằng lời nói:“Ngươi vẫn không thay đổi nhiều lắm, Tịnh Tân.”Quả nhiên, khi Nhất Uy gọi tên của Tịnh Tân, gã đã khựng lại, đồng thời trưng ra một bộ dáng ngạc nhiên hết sức khó coi.
Gã thì thầm chỉ đủ cho một mình Nhất Uy nghe thấy:“Làm sao một thằng nhóc như ngươi lại biết