Tiểu Bạch hất cánh tay của Tịnh Uyển ra khỏi người mình.
Nó tức giận lao đến nhổ một ngụm nước miếng vào mặt Tịnh Ngôn khiến thằng bé tá hỏa không kịp dùng tay ngăn lại.
Kết quả khuôn mặt non chẹt của nó hứng trọn ngụm nước miếng mà Tiểu Bạch vừa hung hăng phun ra.Tiểu Bạch có lý do tức giận chứ.
Cái tên không thể lớn tướng đó lại còn úp lên đầu nó một tội danh mà nó chưa từng làm.
Cái gì mà nó đã đưa viên đan dược nhầm hạ độc cái tên đó chứ? Cái gì mà chính nó trở thành nguyên nhân khiến tên ấy không thể lớn thêm một phân nào, khiến gã sống trong thân hình một thằng bé mãi? Nó chưa hỏi tội tên ấy thì thôi, sao tên ấy lại dám đổ thừa cho nó làm teo héo cái thân thể đáng ghét đó được.Tiểu Bạch và Tịnh Ngôn bay vào đánh nhau như hai đứa con nít trước sự ngỡ ngàng của Vô Ảnh và Tịnh Uyển.
Không ai trong số hai đứa sử dụng chiêu thức rõ ràng nào cả, chúng đớn giản đánh nhau như đám nít ranh trong làng thường cải vã rồi choảng nhau.
Cả hai cào cáu nhau loạn xạ, làm người ngoài cũng khó mà nhìn ra đâu là tay đứa nào.
Chỉ thấy Tiểu Bạch túm lấy cái đầu của Tịnh Ngôn quăng thằng bé ra xa.Tịnh Uyển mon men lại gần Vô Ảnh, trưng ánh mắt cầu cứu sang anh.
Rõ ràng ả muốn Vô Ảnh làm điều gì đó ngăn hai đứa con nít kia lại.
Nghĩ xem, trận đại cuống phong vẫn còn chưa ngừng, mà cả hai cứ đánh nhau mãi chẳng được tích sự gì, chỉ khiến tình hình trở nên loạn thêm.Vô Ảnh lắc đầu nói:“Hai đứa nó phải tự giải quyết ân oán trước thôi.
Em nghĩ chúng ta có cơ hội xen vào trận đánh của tụi nó được hả?”“Nhưng cũng đâu thể để tụi nó đánh hoài được.
Thuồng luông tinh mà thấy tụi nó thì nguy hiểm nữa.
Gã sẽ tưởng hai đứa nó tuyên chiến với gã.”“Anh sẽ xem tình hình rồi hành động.”Tịnh Uyển thở dài ngao ngán.
Phải như Tịnh Ngôn có cái đầu của người lớn thì hay rồi, ít ra hai đứa kia cũng sẽ ngồi lại nói chuyện phiếm còn hơn đánh nhau một cách vô ích như thế.
Vô Ảnh đã nói quá rõ ràng, ả đành khoanh tay tiếp tục quan sát trận đánh nhảm nhí của hai đứa con nít.Tịnh Ngôn bị ném rất mạnh, thằng bé phải lộn vài vòng trên không trung mới giữ được thăng bằng, không bị rơi xuống dưới đại hồng thủy bên dưới.
Tiểu Bạch chưa muốn bỏ qua, liền rượt theo sát nút.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, đoạn ký ức trước đây tự dung hiện rõ mồn một.Trước khi Tiểu Bạch cùng Tiểu Hồng đến làm linh vật trong khu rừng của Du Hồn, cả ba người: nó, Tiểu Hồng và ngoại của mình sống trong khu rừng cạnh một ngôi làng đầy những người có pháp thuật kì dị.
Tất cả đều mang trong mình năng lực và đều biết đến danh tính của nhau.Tiểu Bạch nhớ cách đây rất lâu, nó và Tịnh Ngôn đã từng gặp gỡ.
Tịnh Ngôn khi ấy là Lý Ngôn – một thằng nhóc sống bên kia khu rừng nơi gia đình Tiểu Bạch sinh sống.
Theo trong trí nhớ của Tiểu Bạch, Lý Ngôn là một kẻ nhơ nhuốc sống trong đầm lầy, đơn độc, luôn luôn ở một mình không bạn bè người thân gì cả.Một hôm, ngoại của Tiểu Bạch nhờ nó đến xem thử cuộc sống của một thằng nhóc đơn độc phía bên kia khu rừng, tiện thể mời thằng nhóc về làm khách mấy hôm.
Ngoại khi ấy đang lâm bệnh, không hiểu sao lại muốn gặp mặt thằng bé Lý Ngôn ấy.
Tiểu Bạch dò hỏi lý do thì ngoại không nói, chỉ một mực muốn gặp thằng bé một lần.
Ngoại còn nói:“Ngoại muốn thực hiện tâm nguyện của một cố nhân.
Hai đứa đừng hỏi thêm gì nữa chỉ tốn công thôi, ngoại sẽ không hé răng nửa lời đâu.”Ngoại chỉ đưa cho Tiểu Hồng một vật, bảo chị ấy đưa cho Lý Ngôn.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hồng đành bất lực sang tìm tên nhóc Lý Ngôn trạt tuổi của họ.
Đúng như lời đồn, ngôi nhà mà Lý Ngôn ở xập xệ, nhỏ xíu, nằm sát bên cạnh một cái đầm lầy dơ hầy.
Thằng bé bước ra ngoài, nhìn hai đứa con gái với vẻ mặt thản thốt.
Dường như có khách tới thăm là điều xa xỉ đối với nó.
Nó còn không tưởng tượng được sẽ có một ngày có người đến đây tìm nó.Tiểu Bạch nói trước:“Ngươi là Lý Ngôn?”Lý Ngôn gật gù cái đầu, vẫn giương ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, làm như nó không thể nói chuyện bởi vì lâu rồi nó có được trò chuyện với ai đâu.
Ai ai cũng biết nó chỉ là một tiểu thần nhỏ bé đơn độc, không người thân thích.Tiểu Bạch nói thẳng thừng:“Ngoại của ta mời ngươi qua nhà dùng bửa cơm thân mật.”Lý Ngôn khó tin cái điều mà nó vừa nghe.
Nó sống ở đây lâu như vậy cũng chưa từng được người khác mời đến nhà chơi lần nào.
Khu rừng đầm lầy của nó luôn bị người khác né tránh, dù ai cũng có chút thần lực vượt qua nơi này.
Người ta cho rằng nó xúi quẩy, không đáng chơi chung.
Mỗi lần nó rời khỏi khu rừng này sang phía bên kia vui chơi đều bị xua đuổi như đuổi tà.
Nó đã quen với chuyện người ta không thích nó, không thể trách nó khi nó nghĩ Tiểu Bạch và Tiểu Hồng đến đây với ý đồ xấu với nó.Lý Ngôn dĩ nhiên từ chối thẳng thừng, nó còn cầm chổi quét vài đường trước mặt Tiểu Bạch và Tiểu Hồng như đang đuổi họ rời khỏi nơi này.
Nó đâu thể nào rời đi với những người không quen biết, ai biết được họ có gây nguy hiểm gì cho nó hay không.Tiểu Bạch suýt chút nữa đã dùng cây đèn dầu trên đầu của mình soi cái nỗi sợ hãi thầm kín của Lý Ngôn, nếu không bị Tiểu Hồng ngăn cản.
Tiểu Hồng vừa nhìn đã biết Tiểu Bạch không ưa gì tên nhóc ấy, chắc chắn cái thái độ xua đuổi họ vừa rồi của Lý Ngôn khiến nó tức giận rồi.
Tiểu Hồng còn lạ gì Tiểu Bạch, cô mà không nhanh tay kéo nó sang một bên, thể nào nó cũng đánh cho Lý Ngôn kia một trận nhừ tử.
Cô phải tỏ ra người lớn một chút, tỏ ra là một người biết cảm thông cho tình huống này.
Cô nói nhẹ nhàng và từ tốn với Lý Ngôn:“Ngoại của chị thật sự muốn gặp em.
Hình như ngoại đã nhận được sự ủy thác của ai đó.
Ngoại rất muốn gặp em một lần.
Cho dù em nghĩ tụi chị là những người xấu cũng được, nhưng ngoại của chị rất thành tâm muốn gặp em.
Ngoại nói chỉ cần em nhìn thấy vật này, em sẽ đổi ý.”Tiểu Hồng đưa cho Lý Ngôn một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, trên khăn tay thêu đầy hoa mẫu đơn, trên hoa lại có vài con bướm xinh đẹp đậu trên đó, lại có một bức họa nhỏ tí ti được vẽ rất tuyệt mỹ trên đó.
Đến cả Tiểu Bạch và Tiểu Hồng cũng chẳng biết ý nghĩa bức họa bên cạnh hoa mẫu đơn kia là gì, vậy mà Lý Ngôn chỉ cần nhìn qua đã biết đó là thứ gì.
Nó cầm lấy chiếc khăn tay, mặt rất xúc động, lập tức thu dọn một chút rồi mới rời đi cùng hai người kia.Tiểu Bạch ghé sát tai Tiểu Hồng nói nhỏ:“Tụi mình gông cổ nó lại rồi lôi đi, không tốt hơn sao?”Tiểu Hồng dịu dàng trả lời:“Làm vậy thì bất lịch sự quá.
Thằng bé sống đơn độc bao lâu, tự dưng có người tìm tới mời về nhà ăn cơm, cũng không trách nó phản ứng