Lạc Long Quân lo sợ trận chiến của mình ảnh hưởng đến tính mạng và của cải của người dân, nên đã tạm thời buông bỏ hận thù, đàm phán với thuồng luồng tinh ngưng trận đấu vô nghĩa ấy lại.
Thuồng luồng tinh chấp nhận và rời đi ngay, chính gã cũng chẳng mong tiếp tục đấu với Lạc Long Quân làm gì.
Ngài ấy là một người mang sức mạnh khiến một thuồng luồng tinh như gã cũng âm thầm sợ hãi.Lạc Long Quân muốn thuồng luông tinh giữ lời thề với ngài ấy.
Ngài ấy nói rằng:“Ngươi không được phép hãm hại người dân của ta.
Nếu không ta sẽ lại đến đây tìm ngươi một lần nữa.
Đến khi đó cái đầu của ngươi không giữ được trên cái cổ xấu xí đó đâu.”Từ đó thuồng luông tinh không xuất hiện nhiều nữa.
Có vài lời đồn đại về việc Lạc Long Quân đã đánh bại thuồng luồng tinh, khiến gã chết và biến mất.
Cứ thế họ hoàn toàn yên tâm, đi đi lại lại trên dòng sông – nơi thuồng luông tinh ẩn mình.Thuồng luồng tinh trở lại dòng sông – nơi mình vẫn thường trú ngụ, không thèm đụng tay đụng chân diệt trừ kẻ xấu và giúp đỡ những người cần giúp đỡ nữa.
Chẳng ai mang ơn hay nhớ những chuyện tốt mà gã làm, cũng không ai cần chuyện gã trừng phạt những tên độc ác và xấu xa.
Con người không bao giờ nghĩ đến một khía cạnh tốt đẹp của một sinh vật xấu xí, to bự như gã cả.
Gã cũng chẳng có lý do gì giúp đỡ họ nữa.
Gã dường như biến mất theo như những lời đồn đại ngoài kia.Thuồng luồng tinh chăm chỉ tu luyện đến tầng sức mạnh mới và cao nhất, chính là có được thân hình như một con người.
Gã liền học đòi làm con người, biến ra một căn nhà tranh nhỏ nhắn làm chổ trú mưa, biến ra một con thuyền con vờ làm người đưa đò sang sông.
Người ta vẫn thường gọi gã với biệt danh: Người đưa đò, chẳng ai biết tên gã là gì, chính gã cũng chẳng nghĩ ra được một cái tên hay ho nào cả.Cứ như thế cuộc sống của gã trôi qua một cách tĩnh lặng, êm đềm và gã thật sự vô cùng thích thú với hình dạng con người này.
Gã đã có thể ra ngoài vui chơi, dạo phố, ăn những món ăn thơm nức mũi mà gã vẫn thường thấy con người hay ăn, làm những việc gã thích mà không sợ người khác chỉ chỏ hay sợ hãi như trước đây.
Đôi khi gã còn bắt gặp một ánh mắt chứa đầy lửa tình của vài cô nàng đang giặt quần áo trên bờ sông nữa.
Gã nhớ nhất có một lần có một cô nương còn đưa hẳn cho gã hai cái bánh ngon lành vào dịp Tết của con người.Huyết Yêu rất nhanh đã điều tra ra chuyện thuồng luồng tinh vẫn còn sống sau trận chiến với Lạc Long Quân.
Chỉ là gã biệt tăm biệt tích, không lộ mặt ra ngoài mà thôi.
Hắn đã đến thẳng nơi thuồng luồng tinh tu luyện, cũng biết được gã giờ đây đã có cơ thể con người, càng biết sức mạnh của gã đã vượt xa hơn nhưng kẻ khác nhiều, cũng biết cuộc sống bình dị mà gã chọn lâu nay.Huyết Yêu ra mặt gặp gỡ thuồng luồng tinh.
Lúc gã gặp hắn ngay trước ngôi nhà bé nhỏ của mình, gã có hơi sững người.
Bởi vì hào quang trên cơ thể Huyết Yêu rất nồng, rất lạnh, rất mạnh khiến gã có chút mất tự nhiên.
Không phải lúc nào gã cũng đón tiếp một người có thần lực mạnh như vậy trước cửa nhà mình.Huyết Yêu phe phẩy cánh quạt bảo bối của hắn, tự động mở lời tự giới thiệu mình trước:“Ta là Huyết Yêu, chỉ là một thần giữ của bình thường, nhàn hạ, không có việc gì làm ngoại trừ việc đến đây gặp ngươi bàn chút chuyện.”Thuồng luồng tinh dĩ nhiên chưa bao giờ nghe được danh tính của một vị thần giữ của nào, cũng khó hiểu khi một vị thần tiên lại đến đây gặp mình.
Gã không biết có nên mời người đàn ông tóc đỏ xa lạ kia vào nhà hay không, liệu chuyện cho một vị thần tiên vào bên trong nhà có gây nguy hiểm cho chính bản thân mình hay không.
Gã dù không tham gia những chuyện li kì ngoài kia, nhưng gã vẫn biết thần tiên không mấy ưa thích những yêu tinh như gã.Huyết Yêu đương nhiên đoán được suy nghĩ trong đầu gã nhờ quan sát nét mặt ngờ nghệch, hơi phân vân, nhưng lại có chút đáng yêu của gã.
Hắn nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng.
Hắn chủ động bước vào bên trong nhà của gã, biến ra một cái bàn tròn và hai cái ghế bằng gỗ.
Hắn ngồi xuống, ra hiệu cho tên thuồng tinh ngồi xuống đối diện với mình, cứ như nhà này là của Huyết Yêu và hắn đang mời khách chứ không phải thuồng luông tinh làm chủ vậy.Huyết Yêu đợi thuồng luồng tinh ngồi xuống mới nói tiếp:“Ngươi đã tu luyện thành công, nhanh và xa hơn những người khác, thật đáng khen ngợi.
Ngươi đã có cái tên nào đẹp hay chưa?”Gã thuồng luồng tinh mơ hồ hỏi:“Tên?”Huyết Yêu mỉm cười nói:“Ngươi nguyện ý cho người khắp thiên hạ cứ gọi ngươi là kẻ đưa đò ư? Đã mang hình dáng con người, ít ra phải có một cái tên cho ra hồn chứ?”Huyết Yêu thấy thuồng luồng tinh đực mặt ra nhìn mình.
Rõ là gã không mấy để ý chuyện người khác gọi mình là gì, càng không bao giờ để ý mình cần một cái tên nào cả.Huyết Yêu lại nói tiếp:“Ta gọi ngươi là Linh Đàm, ngươi thấy sao? Cái tên này rất hay đó chứ.”Gã thuồng luồng tinh tự đọc thầm tên mình mấy lần.
Gã thấy cái tên cũng hay hay, dù Huyết Yêu chưa bao giờ giải thích tên gọi này mang ý nghĩa gì.
Có vẻ hắn cũng không có ý định giải thích ý nghĩa của hai chữ “Linh Đàm” cho gã biết.
Gã cũng chẳng hỏi, cứ luôn miệng nhắc lại:“Linh Đàm.”Cái tên Linh Đàm đó càng đọc càng thấy hay hay.
Linh Đàm rất thích cái tên này.
Kể từ nay, gã đã có một cái tên hẳn hoi, coi như một thuồng luồng tinh như gã đã không còn là một con quái vật xấu xí vậy.
Giờ đây gã đã có thể dõng dạc tự xưng tên tuổi của mình rồi.Huyết Yêu nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Linh Đàm cũng biết được nhân cách của người này.
Có vẻ gã là một người chưa mất nhân tính, có thể trao dồi trở thành một người tốt.
Một thuồng luồng tinh về phe chính nghĩa có lợi nhiều hơn mất.
Nếu hắn có thể thu phục được gã, giúp gã đi trên con đường hoa, có thể hắn sẽ không cần lúc nào cũng để tâm đến chuyện gã gây nguy hại cho Tam giới.Linh Đàm nhanh chóng đi chuẩn bị ấm trà.
Huyết Yêu chỉ ngồi im ở đó nhìn Linh Đàm chạy tới chạy lui trong ngôi nhà nhỏ bé của chính gã.
Gã rất nhanh đã cầm trong tay bộ ấm trà không được đẹp mắt cho lắm.
Gã rót cho Huyết Yêu một ly trà có màu vàng đục, bên trên còn vương vãi vài lá trà vẫn còn xanh.Linh Đàm gãi cái đầu một cách ngốc nghếch, nói rõ to:“Tôi không hay đãi khách đến nhà.
Tôi có một chút vụng về, mong vị thần tiên này bỏ qua cho.”Huyết Yêu cầm ly trà uống một ngụm.
Hắn gật gù cái đầu tỏ ra khen ngợi ly trà ngon khiến Linh Đàm cười tít mắt.
Huyết Yêu nói với Linh Đàm:“Cứ gọi ta là Huyết Yêu được rồi.”Linh Đàm lúc này mới có thêm chút dung khí.
Gã hít một hơi thật dài