Vô Ảnh cùng Lý Ngôn nín thở chờ đợi điều kì diệu sẽ xảy ra.
Tiểu Bạch hẳn đã tính toán chuẩn xác mới dám gieo mình xuống như thế.
Nếu trong vòng hai hay ba phút tiếp theo, nếu Tiểu Bạch đoán sai, họ nhất định sẽ cứu con bé kịp lúc.
Lý Ngôn căng thẳng quá đã chuyển sang cắn móng tay của mình đến mức cắn luôn phần da thịt mà vẫn không thấy đau đớn gì.Khi Tiểu Bạch thả mình rơi tự do xuống dưới, trong đôi mắt của quái vật thuồng luồng tinh có biến động lớn: Nó thản thốt nhìn cô bé, từ đôi mắt ghê rợn chảy ra vài giọt nước mắt bự chảng.
Nó vươn móng vuốt chụp hụt cô bé, trái tim quặn thắt một cách kỳ quặc khi để hụt cô bé.Bên dưới sóng thần đang bao trùm tất cả, không nơi nào không có sóng nước.
Tiểu Bạch mà rơi xuống bên dưới chắc chắn sẽ bị cuốn trôi và chết đi.
Thuồng luồng tinh nhìn theo thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch và vừa nhận ra viên thạch anh đính trên vòng chỉ tay màu đỏ trên tay con bé, liền như bị ai đó đấm thật mạnh vào mặt.Hai con mắt thuồng luồng tinh nổi đầy gân đỏ.
Khó lắm con quái vật mới giữ cho cái đầu của nó đứng yên một chổ.
Bởi vì đầu của nó bắt đầu đau như bị ai đó bổ ra làm đôi.
Miệng nó khạc ra những tiếng ú ớ như đang bị ai đó bóp nghẹt tại cổ họng.Bỗng dưng vang lên một giọng nói của ai đó bên tai của nó:“Ta tên Bạch Nữ, còn huynh?”Giọng nói êm dịu, ngọt ngào của ai đó khiến trái tim của con quái vật đập tưng tưng tức cười.
Nó quay đầu về phía giọng nói, lại chẳng thể nào ngờ được giọng nói phát ra từ bên trong cái đầu to bự của nó.
Vì thế nó cứ quay qua quay lại, tìm kiếm khắp nơi người đang nói chuyện với mình.Giọng nói của một người con gái lại vang lên một lần nữa, lần này nó nghe được trong giọng nàng có một chút lo lắng, lại có một chút buồn bã, lại có một chút sợ hãi ai đó sẽ khước từ ý định của nàng:“Huynh là vì ta mà bị thương.
Ta sẽ ở lại chăm sóc huynh, huynh không phiền chứ?”Thuồng luồng tinh dùng hai chi trước ôm lấy đầu của mình.
Nó nghe được tiếng cười khúc khích của nàng, tiếng cười khiến nó mơ màng, khiến nó trầm luân:“Cái này huynh làm tặng cho ta ư? Ta thích lắm.”“Linh Đàm, huynh lại đây, ta tặng huynh cái này.
Đây là vòng tay mà ta tự làm.
Ta hy vọng huynh không chê nó xấu xí.”“Linh Đàm, người ta đã có hỷ mạch rồi.”Thuồng luồng tinh không cách nào khiến giọng nói của nàng ấy ngừng lại, nó quằn quại trong đau đớn trên không trung; trái tim như ai đó dùng dao cắt ra từng mảnh nhỏ.
Giọng cười của nàng văng vẳng bên tai của nó, đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười của nàng bất chợt hiện rõ ràng trước mặt nó khiến nó bối rối dùng hai chi trên ôm lấy cái đầu của mình.Nó nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đầy nước của nàng, nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của nàng.
Mới vừa rồi nàng còn cười cười nói nói, vậy mà lúc này nó chỉ nghe được nàng thổn thức:“Linh Đàm, mối lương duyên này ngay từ đầu đã sai trái.
Ta không nên kéo chàng vào nguy hiểm mới phải.
Ta không nên mưu cầu hạnh phúc riêng, không nên nghĩ một người như ta cũng xứng đáng được hạnh phúc.”“Không.
Nàng đừng rời xa ta.” Thuồng luồng tinh khạc ra một câu, không ai biết nó đang tự nói chuyện với chính mình, tự đáp lời người con gái đang khóc trước mặt mình.“Ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua.
Rút cuộc lại không phải.
Ta phải đi, ta phải rời xa chàng.
Ta không muốn đứa bé mới sinh lại rơi vào vòng luẩn quẫn của chính ta.
Linh Đàm, chàng tha thứ cho ta nhé.
Ta yêu chàng, mãi mãi yêu chàng.”“ĐỪNG MÀ.” Thuồng luồng tinh gầm lên đau đớn, tiếng gầm của nó khiến bầu trời bắt đầu nổi thêm một trận cuồng phong khác.Huyết Yêu nghe được tiếng gầm đầy bi thương của thuồng luồng tinh thì mỉm cười.
Quý Nhậm lại khó hiểu nhìn hắn, cái cách hắn cười thật khiến người ta chán ghét, làm như hắn biết tỏng sự việc ngoài kia cuối cùng cũng giải quyết được vậy.
Gã rất muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bản thân làm điều đó, nên đành ấm ức nuốt lấy nụ cười đắc ý của Huyết Yêu.Tiểu Bạch cố tình làm bản thân rơi chậm một chút, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy thuồng luồng tinh đả động gì cả.
Nó đành thực hiện một chiêu quyết định: Nó biến trở lại thành Tiểu Bạch.
Nó hét lớn, đủ cho thuồng luồng tinh nghe thấy:“Cha ơi, nếu như người không cứu được con, người vĩnh viễn sẽ mất đi đứa con của nàng ấy, đứa con mà Bạch Nữ dùng cả tính mạng bảo vệ ấy.”Thuồng luồng tinh dĩ nhiên nghe thấy, nó nhìn xuống thấy thân ảnh của Tiểu Bạch đang rơi.
Lập tức ánh mắt trở nên mềm mại, nó không thể đưa hai chi trước lên lau nước mắt cho mình.
Chỉ thấy nó quay đầu xuống dưới, bắt đầu tăng tốc độ, xà xuống cứu Tiểu Bạch.Đầu của thuồng luồng tinh đột nhiên trở nên nhỏ lại, tứ chi cũng bắt đầu co quắp, cái đuôi thu nhỏ.
Chỉ trong tích tắc thuồng luồng tinh đã trở lại hình dáng của Linh Đàm.
Gã nhanh chóng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bạch, giữ cả hai lơ lửng trên không trung.Linh Đàm đầy trách móc mà nói với Tiểu Bạch:“Con có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu lỡ người cha này ra tay sát hại đứa con gái của ta, đứa con gái mà nàng ấy dùng tính mạng muốn bảo vệ, thì ta phải làm sao mới có thể đối mặt với nàng ấy?”Tiểu Bạch ôm lấy cổ cha của mình, cười khì khì:“Con tin cha, chú Huyết Yêu cũng tin cha.”Linh Đàm khó hiểu nhìn Tiểu Bạch, nó liền lên tiếng giải thích:“Chú Huyết Yêu nói khi nào cha mất kiểm soát, con phải tự mình nhìn vào nỗi sợ hãi lớn nhất của cha.
Con phải biến thành thứ đó kéo cha trở lại.
Chú ấy còn nói con chính là chìa khóa duy nhất giúp cha tự mình lấy lại nhân tính.”Tiểu Bạch lắc lắc cổ tay, nơi nó quấn qua loa chiếc vòng tay màu đỏ, trước mặt Linh Đàm, miệng mấp mấy vài câu:“Cha nhìn xem, vòng tay chỉ đỏ này cũng là chú Huyết Yêu đưa cho con đấy.
Chú ấy nói chỉ cần cha nhìn thấy nó, tự khắc sẽ nhớ ra được bản thân mình trước đây.”Linh Đàm lẩm bẩm:“Cha tưởng mình đã đánh mất nó trong trận chiến đó.
Không ngờ Huyết Yêu lại giữ nó thay cha lâu như vậy.
Tiểu Bạch, chúng ta nợ chú Huyết Yêu nhiều lắm, con biết không? Chúng ta nhất định không được phụ lòng sự tốt bụng và tin yêu của chú ấy.”Tiểu Bạch gật gù cái đầu.
Dĩ nhiên nó luôn biết phải báo đáp ân tình của Huyết Yêu ra sao.
Linh Đàm ôm Tiểu Bạch bay đến nơi Vô Ảnh đang trốn.
Gã gãi đầu có vẻ đang tự trách bản thân mình khi đã gây ra nhiều mối nguy hại như vậy.
Vô Ảnh xua tay, tỏ ý không phiền hà điều gì, chỉ cần hai người bình yên vô sự là được.Linh Đàm cắn răng nói ra những lời trong lòng:“Huyết Yêu biết điểm yếu của ta là gì.
Cũng may huynh ấy dự tính được mọi chuyện, Tiểu Bạch mới có thể cứu được tất cả chúng ta.”Trong đầu của Linh Đàm chứa đầy ký