Nguyên Sâm kích động vô cùng.
Lão thật sự không ngờ về cái tin vô cùng hay ho này.
Đứa con của Bạch Nữ - sau này đã đổi tên thành Huệ Tâm, vẫn còn sống nghĩa là ông trời cũng giúp lão một tay.Nguyên Sâm thích thú đến độ gõ từng nhịp từng nhịp cái ngón trỏ lên mặt bàn, khuôn mặt rộ lên một nụ cười hở lợi.
Bạch Nữ, à không, con bé đã đổi tên thành Huệ Tâm, nhưng lão thích gọi nó là Bạch Nữ hơn.
Bạch Nữ lẽ ra sẽ không chết nếu nó biết nghe lời.
Nó vỗn dĩ là một thần vật của rừng sâu, có sức mạnh phi thường, người có khả năng đọc được nỗi sợ thầm kín của kẻ khác (dù kẻ đó có mạnh đến đâu, nó cũng không ngán).
Nó vốn dĩ không cần phải chạy trốn lão, chỉ cần nó giao ra vài phần thần lực của nó cho lão, chỉ cần nó chịu làm thuộc hạ của lão, lão đã không nhẫn tâm truy sát nó.
Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một đứa trẻ có huyết thống gần với lão.Bạch Nữ chạy trốn và đổi tên thành Huệ Tâm, nó gặp gỡ Linh Đàm và cưới thằng nhóc ấy.
Hai đứa đã có khoảng thời gian đẹp đẽ bên cạnh nhau.
Mà nếu lão không tìm ra tung tích của nó, hẳn là Linh Đàm và nó đã có một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh đứa con gái bé nhỏ của mình.Nguyên Sâm đã tìm ra Bạch Nữ, nhưng con bé vì muốn bảo vệ Linh Đàm, nên đã nạp mạng, đứa con thơ được giao lại cho ai đó nuôi dưỡng, mà người này trốn kỹ đến mức lão chẳng thể nào tìm ra được.
Bao nhiêu năm rồi, lão đã dùng hết cách vẫn không thể nào tìm được đứa bé mang hai dòng máu lai đó.Bạch Nữ chết, Linh Đàm nổi điên muốn giết chết lão, nhưng lại gây ra một trận cuồng phong giết chết rất nhiều người vô tội.
Gã đã bị bắt và giam giữ sau trận đại họa đó.
Có điều, lão chưa muốn gặp gã, lão vẫn muốn gã tiếp tục sống tiếp, lão muốn chờ thời cơ như ngày hôm nay chẳng hạn.
Dù sao giết được Linh Đàm coi như phá vỡ đi phong ấn thứ năm, còn đứa con gái bé nhỏ ấy lại mang sức mạnh của linh vật rừng sâu, rất hợp ý lão.
Cả hai cha con đều là những phong ấn cần phá vỡ mà lão còn lấn cấn trong lòng.Nguyên Sâm vui vẻ đến quên luôn chuyện muốn hỏi Cố Nhi.
Lão đã dự định hỏi về âm binh kia mà.
Lão phất tay yêu cầu Cố Nhi lui xuống nghỉ ngơi trước.
Cố Nhi rất vui vẻ làm theo, ả biến mất chỉ sau chỉ thị của Nguyên Sâm vài giây.
Ả tin rằng ả sẽ lại có cơ hội nói cho chủ nhân biết chuyện quan trọng nhất là gì.
Nhưng ả chọn cách giữ im lặng chưa nói về tiểu ma vương, coi như muốn lão chủ nhân kia vui vẻ một chút, không muốn ngài trở nên lo lắng quá.Nguyên Sâm còn dự định làm chuyện khác đã bị Ngọc Điền và Bạch Kê tinh xuất hiện ngăn cản.
Lão biết Bạch Kê tinh được giải phóng gần hơn hai tuần.
Nhưng lý do cả hai đến đây chậm trễ là gì, lão không đoán được.
Lão mời hai tên trước mặt ngồi xuống, giả vờ cười như đang rất vui khi chào đón họ.Ngọc Điền tất nhiên đoán được Nguyên Sâm muốn nghe lời giải thích về sự kéo dài thời gian của hai người, khi họ chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể xuất hiện tại đây.
Gã biết tính cách của chủ nhân, lão không thích nhất chính là sự trễ nãi không cần thiết.
Gã lập tức giải thích mà chưa kịp ngồi xuống:“Thuộc hạ và chị Bạch Kê mất khá nhiều thời gian mới trở về, bởi vì chị ấy nằng nặc muốn gặp đứa con của Kim Quy.
Thuộc hạ phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được chị ấy về đây.”Bạch Kê tinh âm thầm đánh già Nguyên Sâm.
Lão là một ông già, rất già, mái tóc bạc phơ được cột lại thành một chùm nhỏ đằng sau đầu, trên tay cầm cây phất trần cùng màu với mái tóc kia.
Khuôn mặt lão rất hiền, không giống loại người độc ác như trong tưởng tượng của ả, cũng không giống một lão già thông thái có thể nghĩ ra nhiều kế hoạch hay ho.Bạch Kê tinh cũng hiểu khi đánh giá một ai đó, không nên chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài của họ.
Nguyên Sâm qua lời kể của Ngọc Điền là một ông lão đáng gườm và luôn luôn nghĩ ra nhiều âm mưu rất xảo quyệt.
Ả quyết định mở lời trước:“Ta muốn nhìn đứa con trai của Kim Quy trước, nhưng Ngọc Điền lại không muốn.
Ta không còn cách nào khác, đành phải tự mình tìm hiểu xem đứa con trai của Kim Quy là ai.
Bây giờ, ngài sẽ nói cho ta biết một chút thông tin hữu ích chứ?”Nguyên Sâm tươi cười hiền lành, lão đứng dậy, vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Kê.
Ả cảm nhận rõ rành rành sát khi trong mỗi bước chân của lão, như thể nếu ả dám buông ra một câu nào nữa, lão nhất định sẽ nhốt ả lại trong phiến đá kia.
Ả nghe lão nói đầy ngọt ngào:“Bạch Kê, ta sẽ không giấu gì con, ta sẽ giúp con gặp thằng nhóc ấy.
Chỉ có điều, làm sao ta tin rằng sau khi con ra tay với thằng bé ấy rồi, con vẫn còn muốn phò trợ cho ta?”Bạch Kê cứng cỏi đáp, dù ánh mắt của ả rõ ràng đang né tránh ánh mắt của Nguyên Sâm:“Lý do duy nhất tôi phục tùng ông là muốn giết đứa con của Kim Quy.”Nguyên Sâm gật đầu, coi bộ đồng tình với lý do mà Bạch Kê vừa nói.
Lão bắt đầu dụ hoặc ả bằng lời nói:“Vậy thì con phải trở nên có ích hơn.
Con hãy làm việc cho lão già yếu ớt này, ta sẽ đưa thằng bé ấy đến trước mặt con.
Ta chỉ xin con một chuyện, trước khi cho con gặp kẻ địch của mình, con hãy tha hồ tác oai tác oái cái chuyện mà con thích trước.
Trận chiến cuối cùng hãy lấy đầu thằng bé ấy, như vậy mới kịch tính.”Bạch Kê đã bị Nguyên Sâm thuyết phục, nhưng ả tin rằng ả đang sợ lão ấy hơn là đồng ý với những lời nói của lão.
Có vẻ như ả đang tự khiến bản thân rơi vào thế bí khi quyết định cùng Ngọc Điền đến đây.
Rõ ràng lão già ấy không phải hạng người dễ chơi cùng.
Nếu mai này ả dám phản bội lại lão, ả chắc rằng dù có khả năng xé linh hồn của mình thì ả sẽ chẳng có cơ hội trở mình một lần nào nữa.Bạch Kê cùng Ngọc Điền rời đi, Nguyên Sâm mới tặc lưỡi ngao ngán.
Lão không thích sự khôn lỏi của ả đàn bà gà tinh kia.
Ả dám thách thức sự kiên nhẫn của lão một lần nữa, lão chắc sẽ khiến ả hối hận.
Nếu lão không cần giải trừ phong ấn, không cần lấy được thứ cần lấy, thì tội tình gì rước “cái của nợ” ấy về đây.Thiên Thanh lại một lần nữa xuất hiện bất chợt trong lớp Trúc Chi vào giờ ra chơi.
Ngày thứ bảy này nóng nực và oi bức hơn ngày bình thường rất nhiều.
Trúc Chi còn tính treo ghẹo Thiên Thanh vì cứ hai ba ngày anh lại làm phiền mọi người một lần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh thì cô không mở miệng nữa.
Cô hỏi Thiên Thanh:“Đã có chuyện gì xảy ra ư?”Thiên Thanh đập mạnh tay lên bàn, Thanh Lâm giả vờ thương xót cho cái bàn hơn là