Nguyên Lực từng nói độc của y không có thuốc giải đều là giả dối.
Nếu thật sự không có thuốc giải, y chỉ cần bỏ phức cô ở đây và đi tìm đứa bé có phải tốt hơn là đem cô theo cùng.
Chỉ còn một lý do khác mà thôi, rằng y thật sự có thuốc giải và ý định đưa cô đến gặp chủ nhân.
Bởi vì nếu độc tố phát tát, cô sẽ chết trước khi gặp chủ nhân của y.Nguyên Lực đưa cô đến gặp chủ nhân của y, đáng lý cô phải vui mới phải, dù sao cô cũng sẽ gặp được kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, biết được kẻ đang giải trừ mười hai phong ấn là ai.
Nhưng cô hoảng sợ nhiều hơn là thích thú, bởi vì cô sợ Nguyên Sâm chính là người đứng đằng sau tất cả, vậy thì không khác nào việc cô đi cùng Nguyên Lực đến đó là đang giúp Nguyên Sâm tóm được cô (tóm được tiểu ma vương).Nguyên Lực và Trúc Chi tái xuất hiện trên một con đường vắng vẻ, rất quen thuộc.
Đây là đoạn đường mà cô cùng Nhất Uy và Thanh Lâm đến trường, văn phòng thám tử chỉ cách một con hẻm là tới.
Cô quan sát xem có bắt gặp người qua đường đi qua đi lại hay không, cô sợ tên Nguyên Lực này sẽ ám sát người vô tội khi họ tình cờ đi qua đây.
Cô phải nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của y trước cái đã.Trúc Chi bị Nguyên Lực ôm chặt đến mức cô khó mà thoát khỏi y, khó mà sử dụng thần khí (vẫn chưa khôi phục hoàn toàn) bên trong cơ thể.
Cô tức tối dùng năm ngón tay đâm vào be sườn của y, nhưng cũng chẳng giúp y buông cô ra.
Cô không còn cách nào khác đành mò lên tóc mình, rút cây trâm trên đầu ra một lần nữa và đâm mạnh vào ngực y.Nguyên Lực bị cây trâm đâm thẳng vào giữa ngực thì suýt nữa rú lên đau đớn.
Mặc dù sức lực mà cô dùng không đủ mạnh, nhưng vẫn đủ khiến y choáng váng.
Y nhanh chóng buông cô ra và y thấy cô cười với mình.
Y chưa kịp định thần, chưa kịp hiểu nụ cười đắc ý kia có ý nghĩa gì, đã thấy cô biến mất trước mặt mình.Nguyên Lực bàng hoàng nhìn vào đêm đen, bán tay y chụp lấy khoảng không trước mặt, lòng bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ, lại có chút căng thẳng.
Rõ ràng Trúc Chi đã trúng loại độc khiến cô không thể cử động cơ mà, y còn chắc mẻm một giờ sau cô sẽ chết hẳn.
Loại độc dược đó không có thuốc giải, đó không phải là chuyện giỡn chơi.
Bằng cách nào đó mà cô có thể tự mình giải trừ độc tố (dù dính một chút trên má cũng đủ giết cô trong một giờ đồng hồ).
Y đồ rằng cô đã dùng một chút sức mạnh nhỏ nhoi còn lại mới thoát được khỏi sự trói buộc vô hình của mình.Chuyện y muốn giao nộp Trúc Chi cho chủ nhân của mình chỉ là lời nói dốc mà y bịa ra, chỉ là lời đe dọa cô gái tỏ ra biết tuốt như Trúc Chi mà thôi.
Y làm sao đem một cô gái không rõ lai lịch đến gặp chủ nhân của mình, làm sao bắt cô còn hơn bắt một đứa bé mang thần khí – một trong mười hai phong ấn.
Làm sao y biết cô ta sẽ không gây nguy hại gì cho chủ nhân, làm sao y biết cô ta có tiết lộ tung tích của chủ nhân sau khi gặp được ngài hay không.
Vì thế y nhất định không đem cô ta về gặp chủ nhân của mình.Nguyên Lực định vờ như sẽ cho cô cơ hội, sẽ giả vờ lấy thuốc giải trao đổi với đứa bé mang thần ý, y tin chắc cô sẽ vì mạng sống của mình mà khai ra nơi đã giấu đứa bé kia thôi.
Sau khi có được đứa bé đó, y sẽ giết chết cô và sẽ không có thuốc giải nào đưa cho cô cả.
Đó đều là dự tính của y.
Xem ra chuyện mà y tính toán vẫn không thể qua được ý trời và sự thông minh của cô gái lạ mặt kia.Nguyên Lực chủ quan đến mức còn không kịp nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái, trừ nụ cười toe toét mà cô dành cho y ban nảy, y rõ ràng không mường tượng rõ hình dáng cô ra sao.
Y biết rõ bản thân mắc chứng bệnh kỳ lạ gì mà, y biết bản thân không thể nhớ được khuôn mặt một ai nếu chỉ gặp qua một lần cơ mà.
Chính vì y không thể nhớ nổi mặt người lạ, nên chủ nhân mới đưa cho y một sợi dây chuyền được phù phép một cách tỷ mỉ chỉ để nhớ khuôn mặt người ta một khi y gặp gỡ.
Vậy mà y không kịp nhớ mặt cô đã bị cô qua mặt một cách dễ dàng.Nguyên Lực bất động toàn thân, vẫn chưa thể hoàn hồn, vẫn chưa thể tin nhiệm vụ đầu tiên sau bao nhiêu năm gặp lại chủ nhân bị thua một cách thảm hại như vậy.
Y tự nói với chính mình:“Không sao.
Ta vẫn có thể nhận ra mùi trên cơ thể của cô gái đó.”Nguyên Lực mất khả năng nhớ mặt người khác, bù lại y có được khứu giác vô cùng chuẩn xác.
Thứ mùi trên cơ thể của Trúc Chi rất đặc trưng, đó là một mùi yêu khí lẫn thần khí rất nồng.
Ban đầu y đã tưởng đó là mùi của đứa bé mang thần khí, nhưng khi bắt cô theo mình, mùi trên cơ thể của cô vẫn còn vương trên áo của y.
Rất nhanh thôi, y sẽ tìm được cô gái đó.
Bởi vì y đã bắt được mùi của cô và y tin rằng cô gái đó không thể trốn thoát xa khỏi y được, rất có thể cô chỉ ở đâu đó quanh đây.Trúc Chi dịch chuyển đến trường học – nơi gần với nơi Nguyên Lực đang đứng nhất.
Cô thở khò khè, dĩ nhiên vì độc tố vẫn chưa được giải trừ hết, cô phải cố hết sức mới có thể dịch chuyển đến đây.
Ban đầu cô dự định dịch chuyển thẳng vào văn phòng thám tử, nhưng nếu lỡ Thiên Thanh có mặt bên trong và tên sát thủ Nguyên Lực rượt theo kịp, không phải cô đã vô tình kéo Thiên Thanh vào nguy hiểm ư? Trường học là một nơi lý tưởng để trốn, hơn nữa nơi này cô biết rõ trong lòng bàn tay và có một người có thể giúp cô tự mình chữa lành nhanh hơn.
Đó là bác bảo vệ, Ngư Lâm – một vị thần canh giữ cổng địa ngục.Phòng bác bảo vệ tối ôm, lần đầu Trúc Chi thấy Ngư Lâm không ngồi đúng vị trí của mình.
Có thể bác bảo vệ đã có nhiệm vụ khác phải rời khỏi đây.
Đúng là cô không gặp may một chút nào cả.
Nếu có sự giúp đỡ của bác bảo vệ, có khi sức mạnh của cô sẽ khôi phục nhanh hơn.
Cô đành nằm xuống ghế đá trong trường, chờ đợi sức lực của mình được khôi phục hoàn toàn.
Sau đó, nhất định cô phải rời khỏi nơi này và tìm đến nơi cô giấu đứa bé mang thần khí.Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ đằng sau lưng cô:“Tiểu chủ nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”Trúc Chi ngẩng mặt lên nhìn người nọ, một cô gái mới đến với mạn chê mặt hình thêu là những bông sen trông rất sống động.
Trúc Chi liền ngồi dậy, ném cho ả một nụ cười, cô ra hiệu cho ả biết mình chẳng còn sức lực nào mà nghe ả nói nữa.Người con gái mới đến dường như hiểu được ý của cô, ả đưa tay chạm lên đỉnh đầu của cô.
Chỉ vài phút sau, Trúc Chi thấy khỏe re.
Cô đứng dậy được, đưa tay cho ả nắm lấy.
Ả cung kính từ từ nắm lấy tay của cô.
Chỉ