Nguyên Sâm đang ngồi trong phòng, trước mặt lão là Cố Nhi đang cung kính đứng bên cạnh.
Lão đang chờ đợi gì đó, những ngón tay cứ liên tục gõ lên mặt bàn biến nó trở thành thứ âm thanh duy nhất được phát ra trong căn phòng, nghe dồn dập, trái tim của Cố Nhi cũng bất giác trở nên căng thẳng theo.Cố Nhi lo sợ chuyện mình sắp nói sẽ khiến Nguyên Sâm tức giận.
Bởi vì ả biết lão vốn dĩ là một lão già cầu toàn, không thích có bất cứ sơ sót nào trong công việc.
Chuyện Hàn Hinh bị giết chết, thần khí của mười hai bà mụ cứ thế không có được đã khiến lão tức giận ngút trời, Ngọc Điền còn bị lão dằn mặt mấy ngày liền.
Xem chừng ả phải lựa lời thông báo cho lão chuyện của Nguyên Lực rồi.Cố Nhi hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng (phá vỡ luôn không khí căng như dây đàn):“Thưa chủ nhân, Nguyên Lực vẫn chưa giết chết đứa bé mang thần khí.
Thuộc hạ vừa nghe ngóng được một tin quan trọng.
Huyết Yêu đã tới trước một bước, cứu đứa bé và lấy mất phần thần khí nằm trong cơ thể của con bé đó.
Hiện giờ Nguyên Lực đang tự chịu phạt, đang quỳ trong Quỷ cung.
Chủ nhân có muốn gặp hắn bây giờ luôn không?”Nguyên Sâm tỏ ra không mấy quan tâm chuyện Nguyên Lực không hoàn thành nhiệm vụ.
Lão nói nhàn nhạt:“Thằng bé Nguyên Lực ấy chưa bao giờ khiến ta thất vọng.
Ngươi cứ để nó ở đó chịu phạt đi.
Ta đang chờ đợi tin tức quan trọng.”Cố Nhi không thể tin chuyện gì khiến Nguyên Sâm không hề bận tâm lỗi sai của Nguyên Lực.
Nếu bình thường, lão sẽ gọi Nguyên Lực đến đây và tự mình khiến y phải chịu hình phạt khốc liệt nhất.
Lão luôn tin tưởng y sẽ hoàn thành nhiệm vụ kia mà.Cố Nhi cũng hồi hộp chờ đợi.
Lúc ả đến đây báo cáo vài chuyện quan trọng, ả đã thấy Nguyên Sâm rơi vào trầm tư.
Ngay cả ả nhắc đến chuyện Nguyên Lực đã lỡ mất đứa bé mang thần khí cũng không cách nào khiến lão bớt trầm tư đi.
Hình như lão đang đợi chờ cái gì đó quan trọng lắm.Cố Nhi chẳng hề đợi lâu thêm, một người nữa đã xuất hiện trước mặt ả và Nguyên Sâm.
Người này vừa bước đến, mắt Nguyên Sâm trở nên sáng ngời.
Lão vồ lấy gã và hỏi:“Sao rồi? Ngươi đừng đưa thêm tin đáng thất vọng giống Cố Nhi đấy, Nguyên Bảo.”Người tên Nguyên Bảo dường như cũng đoán được chủ nhân đang mong chờ mình trở về báo cáo, nên gã rất nhanh mà đáp:“Thuộc hạ không thể vào bên trong nghe ngóng.
Thuộc hạ không thể phá vỡ lằn chắn mà Huyết Yêu tạo ra.
Hắn rất mạnh, căn hộ của Trần Bích Khiêm được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức không một con ruồi nào lọt qua được, ngay cả thuộc hạ.”Nguyên Sâm nói giọng tiếc rẻ:“Không ngoài sự dự đoán của ta.
Tên nhóc tóc đỏ đó khó xơi lắm.
Dễ gì làm khó được nó.”Cố Nhi không nghe nhầm, người được nhắc trong đoạn đối thoại nho nhỏ kia là thần giữ của Huyết Yêu – tên mà chỉ cần nghe đến đã khiến ả rung mình ớn lạnh.
Trần Bích Khiêm cũng chẳng phải một cái tên xa lạ lắm.
Chính ả là một trong những người cùng Nguyên Sâm lục tìm gia phải nhà họ Trần.
Chính ả còn tự nguyện đi lấy đồng xu về cho lão, có điều ả bị lão từ chối vì lão muốn tự mình lấy đồng xu kia.Tuy nhiên, Trần Bích Khiêm và Huyết Yêu sao lại có mối liên quan với nhau, Cố Nhi không đoán được, chỉ mường tượng sơ sơ hình như Nguyên Sâm đã cài người canh chừng ở căn hộ của Trần Bích Khiêm, nhằm mục đích hãm hại Huyết Yêu.
Không lẽ Nguyên Sâm biết trước Huyết Yêu sẽ đến đó gặp tên họ Trần mà ra tay sao.Tên thuộc hạ Nguyên Bảo tiếp tục báo cáo, giọng có chút hân hoan:“Nhưng thuộc hạ nghe tiếng la hét thảm thiết của một đứa con gái từ trong căn hộ vọng ra, thuộc hạ đoán Trần Bích Khiêm đã thực sự thành công giết chết Huyết Yêu.”Cố Nhi cũng bàng hoàng nghe tin tức ấy.
Ả cũng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Ả biết người con gái kia chắc hẳn là Trúc Chi – tiểu ma vương, người suýt chút đã giết chết ả trên Thiên giới bằng đám Âm binh.
Ả chưa một lần nhắc đến chuyện này cho Nguyên Sâm biết cũng vì ả nể tình Quỷ vương một lần, coi như ả đang trả nợ cho gã và Thủy Hà công chúa vậy.Cố Nhi quay sang nhìn phản ứng của Nguyên Sâm, xem xem lão có thắc mắc về cô gái có tiếng hét thảm kia hay không, xem xem câu trả lời chuyện họ Trần giết Huyết Yêu có thật hay không, nhưng ả chỉ thấy lão trầm tư một lần nữa.
Quá sốt ruột muốn biết thực hư ra sao, Cố Nhi hỏi Nguyên Sâm:“Trần Bích Khiêm kia có thật sự giết chết Huyết Yêu hay không?”Nguyên Sâm phất tay ra hiệu cho Nguyên Bảo luôn xuống.
Lão ngồi lại vào ghế và cười nhạt:“Ta ếm bùa cho nó phải tìm cơ hội giết chết Huyết Yêu bằng mọi cách.
Sau đó vờ như trúng tà và tự kết liễu đời mình.
Tên nhóc Huyết Yêu đó nghĩ rằng đã nắm được đuôi của ta, nó đâu có ngờ ta cũng có kế hoạch dự trù, nó đâu có ngờ là ta tự mình dâng miếng mồi cho nó đớp.
Ta từ khi nào mà để nạn nhân của mình còn chút hơi tàn đâu chứ, ta luôn luôn tận mắt nhìn nó chết đi rồi mới yên tâm rời khỏi.”Cố Nhi không hiểu hết sự tình ra làm sao nữa.
Càng nghe Nguyên Sâm nói, ả càng mù tịt.
Ả gãi đầu, tự suy đoán tình hình:“Nói như vậy ngài đã tìm đến nhà họ Trần giết nó và lấy đồng xu.
Sau đó ngài ếm một loại bùa lên người tên nhóc ấy khiến nó sẽ giết Huyết Yêu khi nó tỉnh lại ư?”Nguyên Sâm ậm ừ.
Lão nhớ rất rõ vết cắn đã để lại trên cổ họ Trần, đồng thời ếm một loại bùa điều khiển nó giết người cho lão, và chỉ giết người được chỉ định.
Rất may lão thành thạo nhất chính là ếm bùa lú cho người ta khiến người ta mụ mị đầu óc.Cố Nhi biết ả không nên tò mò quá nhiều, nhưng ả thật sự không thể chê giấu trí tò mò trước mặt Nguyên Sâm.
Nguyên Sâm dường như đang đọc được suy nghĩ của Cố Nhi, lão nói:“Có việc gì cứ huỵch toẹt ra đi.
Ngươi cứ trưng bộ mặt khiếp đảm đó ra chẳng hay ho gì đâu.”Cố Nhi không khách sáo mà hỏi thẳng thừng:“Làm sao ngài biết Huyết Yêu sẽ đến đó mà ếm bùa Trần Bích Khiêm.”“Ta biết nó cũng đang truy lung mười hai thần khí giống ta.
Có khi nó còn cố bảo vệ chúng khỏi ta nữa cơ.
Sợi dây chuyền chứa đồng xu mà Trần Bích Khiêm giữ bên mình được bảo vệ bởi một lớp màn