Mọi người ai cũng nín thở chờ đợi những điều Huyết Yêu nói tiếp theo, nhất là cái thông điệp mà Nguyên Sâm muốn gửi tới hắn là gì.
Giá như hắn chịu mở miệng nói tiếp thì hay biết mấy.
Bởi vì việc tiếp theo mà hắn làm chỉ là quan sát khối thân thể đang nằm đó của Trần Bích Khiêm, cho nên những người trong căn phòng đành chuyển ánh cầu cứu sang Trúc Chi.
Vì họ tin rằng cô có cách khiến hắn nói hết những gì đang giấu trong lòng.Ngay cả Trúc Chi cũng ném trả cho mọi người một ánh nhìn đầy bất lực.
Cô biết quá rõ Huyết Yêu là người thế nào.
Trừ phi hắn muốn nói ra, nếu hắn không muốn, dù có người kề vào cổ hắn cũng không nói.
Mặc dù cô cũng như những người còn lại, cũng muốn biết cái thông điệp kia là gì, cũng đành câm cái họng lại, tiếp tục chờ đợi trong vô vọng.Dường như Huyết Yêu, đúng như suy đoán của Trúc Chi, không hề có ý định nói cho mọi người biết.
Hắn muốn giữ riêng cho mình, hắn sợ họ lo lắng hay sợ bản thân hắn suy đoán sai lầm.
Hắn biết ý đồ Nguyên Sâm âm mưu cho họ Trần giết mình không đơn giản như thế, có khi lão muốn công khai đối đầu với hắn cũng nên.
Có lẽ lão bằng cách nào đó đã biết được hắn là người đang ngăn cản lão truy lùng mười hai phong ấn, ngầm thách thức Huyết Yêu.
Trừ trường hợp hắn đang đoán sai ý đồ của Nguyên Sâm, hắn sẽ giữ bí mật này cho riêng mình.Huyết Yêu di chuyển thân thể của Trần Bích Khiêm vào lại trong phòng ngủ của anh ta, đồng thời buộc mọi người phải ngồi một chổ chờ đợi hắn đi ra ngoài.
Lúc này, Thanh Lâm mới thở một hơi, tỏ vẻ đã căng thẳng, giống như từ nảy đến giờ mới được hớp lấy không khí.
Nó nói:“Rút cuộc em vẫn còn mơ hồ về mọi chuyện.
Nguyên Sâm ám hại thầy Huyết Yêu, cướp lấy đồng xu, chị Trúc Chi bị ngất xỉu, mười hai phong thần khí đã không còn an toàn.
Mọi thứ rối như tơ vò.
Và chúng ta giống như đang ở thế bị động.”Nhất Uy không hề trách Thanh Lâm.
Ngay cả chính bản thân cậu cũng mơ hồ về mọi thứ như nó.
Không biết Nguyên Sâm còn giở chiêu trò gì nữa, không biết bao nhiêu mạng người sẽ gặp nguy hiểm, cũng không biết lão muốn giải phóng mười hai phong ấn chỉ vì thanh kiếm hay còn vì một âm mưu nào xấu xa hơn.Tuy vậy, Nhất Uy cũng cố trấn an tinh thần của Thanh Lâm:“Chắc thầy biết phải làm gì.
Bình thường thầy vẫn luôn có kế hoạch đó thôi.”Thanh Lâm nói nhỏ tí ti:“Tao không chắc lần này thầy có đâu nha.
Mày không nhìn thấy cái cách thầy chịu nhát dao đó hả? Lần này coi bộ đối thủ của tụi mình vượt khỏi tầm kiểm soát của thầy rồi.”Thiên Thanh nắm tóc Thanh Lâm và kéo nó về phía mình.
Anh nói khẽ:“Cái anh đó mà nghe được là chú mày chết chắc.
Tao mới quen biết anh ấy mà còn biết sơ sơ con người đó không muốn bị người khác coi thường đâu nha.”Thanh Lâm cảm giác rợn tóc gáy.
Phải rồi, nó làm sao quên được tính khí của Huyết Yêu cơ chứ.
Có khi hắn có thể nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Huyết Yêu rất bị động chịu từng đợt tấn công của Nguyên Sâm.
Huống hồ một thần khí nữa đã rơi vào tay lão, lại còn khiến Huyết Yêu (kể cả Trần Bích Khiêm kia) đều bị thương.
Không thể trách Thanh Lâm khi cục diện cứ nghiêng về Nguyên Sâm như thế.Huyết Yêu bước ra ngoài, ánh mắt liếc về chổ Thanh Lâm đang đứng khiến nó giật thót đầy sợ hãi.
Nó núp đằng sau lưng Thiên Thanh, thầm hy vọng Huyết Yêu không phát tiết lên đầu nó vì cái tội không tin tưởng “chủ xị” của mình bằng kẻ thù.
Nhưng Huyết Yêu không làm gì Thanh Lâm cả, hắn chỉ lướt đến bên cạnh Nhất Uy.
Thiên Thanh lập tức thúc cùi chỏ vào be sườn của thằng em trai ruột cho bỏ ghét.
Thanh Lâm không ngừng phát ra âm thanh đau đớn, khiến Trúc Chi bật cười.Trúc Chi không muốn mọi người cứ tha thiết mong chờ Huyết Yêu nói tiếp, cô đành tìm một cái cớ kéo mọi người ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình, cũng tạo cho Thanh Lâm một cái cớ vượt qua nỗi khiếp sợ lúc nảy.Trúc Chi hỏi Huyết Yêu:“Trần Bích Khiêm đó không sao chứ?”Huyết Yêu gật đầu xác nhận họ Trần không sao.
Trúc Chi bỗng dưng nhớ ra trong nhóm của họ đang thiếu vắng ai đó vô cùng quan trọng.
Cô hờn dỗi nói với mọi người:“Không ai thắc mắc thằng cha Vô Ảnh đã đi đâu suốt ư? Không phải tất cả đều tập trung lại khi biết em đang gặp nguy hiểm hả? Thằng cha đó khiến em hơi hụt hẫng đó nha.”Huyết Yêu giải thích:“Sau khi giải quyết vấn đề của Hiếu Minh, ta đã nhờ Vô Ảnh liên lạc với Hoàng Anh.
Tin tức của cô ả đứt đoạn khiến ta hơi bất an.”Nhất Uy gặng hỏi:“Chuyện của Hiếu Minh là chuyện gì nữa?”Trúc Chi lập tức kể lại nguồn cơn mọi việc giữa thầy Hóa và Vô Ảnh cho cả đám nghe.
Thanh Lâm há hốc mồm kinh hãi khi thầy Hóa phát hiện đứa con của mình bị một kẻ khác nhập hồn, Thiên Thanh rúng động sâu sắc khi thầy quyết định buông tay và đồng ý cho Vô Ảnh tiếp tục làm con trai của mình.
Họ đều đồng ý rằng tình người, tình cha con giữa thầy Hóa và Vô Ảnh vô tình được gắn kết với nhau rất chặt chẽ.
Nhất Uy cảm thấy cảm động vô cùng khi thầy Hóa chọn lựa Vô Ảnh thay vì cái tên độc ác xa lạ.Đột nhiên Trúc Chi té xuống đất, may mà Tuấn Tú nhanh tay đỡ kịp, cô mới không ngã đập đầu xuống nền nhà.
Cô cảm thấy hơi choáng, cô biết thứ gì đang chuẩn bị đến.
Đây chính là cảm giác khi cô có được điềm báo chết chóc.
Cô vội vàng trấn an mọi người:“Là điềm báo.
Có thể do cơ thể của em đang yếu nên mới cảm thấy hơi mệt thôi.”Trúc Chi đoán rất chính xác.
Chẳng tốn thêm phút nào nữa khi cô đang thấy mình đứng bên trong nhà của thầy Hóa.
Cô ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
.
Cô nhìn thấy vết máu dài trong phòng khách và trái tim bất giác nhói lên, khó mà tưởng tượng ra vết máu kia là của ai.
Cô cố kiếm tìm ai đó đang bị thương, hy vọng không phải thầy Hóa.
Bởi vì Vô Ảnh sẽ đau lòng lắm nếu người cha hờ của anh xảy ra chuyện.Có cái gì đó vừa chạy ngang qua người của Trúc Chi, một thứ có tốc độ rất nhanh, mà cô không thể nào nhìn thấy được.
Nhờ vết máu dính vào hai chân của sinh vật kì lạ, cô mới đuổi theo được ra tận bên ngoài.Con hẻm tối tăm, vắng bóng người qua lại.
Trúc Chi nghe được tiếng chó sủa phía xa xa, đèn đường chớp tắt chớp tắt kì dị.
Cô cố nheo mắt nhìn về phía trước, hy vọng thấy sinh vật vừa nảy, có phải nó đang bị thương và sắp chết hay không, có phải cô sẽ điềm báo thấy cái chết của nó hay không.
Và c tự hỏi nó làm gì bên trong nhà của thầy Hóa vào giữa đêm như thế.Cuối cùng,