Thiết Tân còn tưởng Vô Ảnh sẽ sợ hãi, nào ngờ anh chỉ cười nhẹ nhàng.
Bàn tay của anh siết mạnh thanh kiếm Kim Quy, lực đạo trong tay vẫn không hề có ý định ngừng lại.
Anh lao vào chém vào mi tâm của Thiết Tân.Thiết Tân kinh hồn bạt vía né tránh với tốc độ nhanh như tia chớp mà vẫn bị mũi kiếm làm rách một đường trên trán.
Gã không ngờ lại xuất hiện một cao thủ kiếm thuật lợi hại như vậy.Với hiểu biết của gã, thằng nhóc trước mặt không phải Hữu Lực.
Dù không được ra thế giới ngầm quá nhiều, nhưng gã cũng biết Hữu Lực sở hữu thanh Huyết kiếm – thanh lưỡi hái chứ không phải Kim Quy.Thiết Tân thốt lên:“Mày không phải Hữu Lực đó.
Mày rút cuộc là tên nào?”Vô Ảnh kéo môi cười rạng ngời:“Bây giờ biết cũng không giúp được gì đâu, Thiết Tân.
Tôi sẽ cho ông biết như thế nào là lễ hội dưới trần gian.”Người giao đấu với Thiết Tân không phải Vô Ảnh thật, người thật sự đang múa kiếm chính là Nhất Uy.
Cậu giả dạng Vô Ảnh đến đây chạm mặt với Thiết Tân theo kế hoạch của Trúc Chi.Trước đó vài giờ, đã có một cuộc gặp gỡ khá riêng tư giữa Vô Ảnh và Hoàng Anh.
Họ phải lén lút gặp nhau và họ chọn trường học là nơi gặp mặt.
Bởi vì theo Vô Ảnh thấy buổi tối trong trường học khá riêng tư, nhất là khi có Ngư Lâm bảo vệ nơi đây, sẽ không có bất cứ một kẻ khả nghi nào xuất hiện.Hoàng Anh và Vô Ảnh đang ở trong phòng bác bảo vệ, căn phòng lúc này trống trải lạ thường, hơi lạnh từ nó khiến Vô Ảnh cũng phải run run.
Anh không hiểu sao Ngư Lâm lại bỏ nơi ở của mình đi đâu mất dạng.
Giờ này không có khả năng anh ta chạy loạn đi nơi khác.Hoàng Anh ho húng hắng, muốn Vô Ảnh tập trung vào hai người.
Rõ ràng anh đã quên đi sự có mặt của ả và thả trôi tâm hồn đi đâu đó.
Vô Ảnh gãi đầu bối rối, chính anh cũng cảm thấy bản thân đáng trách.
Anh đã hẹn Hoàng Anh đến đây trước cơ mà.Vô Ảnh kể cho Hoàng Anh nghe về chuyện thầy Hóa đã biết mình trong cơ thể Hiếu Minh và anh đã đưa thầy Hóa đến nơi ở của Huyết Yêu, nhầm bảo vệ tính mạng của thầy.
Nhưng thầy hoàn toàn không ưng thuận, thầy chỉ đồng ý rời đi vài ngày, thầy còn muốn đến trường dạy học.Vô Ảnh không ngờ nhất chính là có một ngày anh và Hoàng Anh trở nên thân thiết.
Họ không còn đấu đá lẫn nhau nữa, mà đã trở thành bạn tâm giao.
Có những chuyện Vô Ảnh không thể phô bày cho tụi nhóc, dù sao anh cũng lớn nhất trong đám, làm sao anh có thể để cho tụi nhỏ lo lắng cho mình được, anh phải là chổ dựa vững chắc cho tụi nó mới đúng.
Nhưng Hoàng Anh thì khác, ả ngang hàng, hơi ngang ngược, nhưng không phải kiểu người sẽ tọc mạch chuyện của anh cho người khác biết.Đúng như Vô Ảnh nghĩ, Hoàng Anh chỉ nghe Vô Ảnh luyên thuyên chuyện của mình.
Chốc chốc lại đưa tay chạm lên vai của anh, coi như đang an ủi tâm trạng của người kia.
Hoàng Anh chạm bàn tay lên bàn tay đang đặt trên bàn của Vô Ảnh và nói:“Thật vui khi thấy chú ấy chấp nhận anh.”Vô Ảnh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của Hoàng Anh, trái tim đột nhiên đập loạn một nhịp.
Bàn tay anh bất giác nắm lấy bàn tay người con gái kia khiến ả cũng kinh hoàng nhìn anh.
Ả rút tay ra khỏi bàn tay của Vô Ảnh.
Đến lúc này Vô Ảnh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi đi xa.
Anh hoảng hốt đứng dậy, xoay lưng về phía ả, cổ che giấu nỗi xấu hổ đang dâng trào.Vô Ảnh chợt nhớ ra chuyện mình hẹn Hoàng Anh đến đây không phải chỉ để nghe lời tâm sự của anh, hay để trong phút cảm động mà cầm tay người ta, mà Huyết Yêu nhờ anh đến thăm dò tình hình của Hoàng Anh ra sao.
Anh hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, lên tiếng hỏi han:“Chuyện của cô em tiến triển đến đâu rồi? Có điều tra được gì khác ngoài cái gã Ngọc Điền hay không?”Hoàng Anh có nhiệm vụ lấy được lòng tin của Nguyên Sâm.
Ả sẽ gia nhập đội ngũ chiến đấu của lão, sẽ làm gián điệp cho Trúc Chi, nhằm lấy thông tin cùng âm mưu sâu xa của lão và sẽ truyền tin cho Vô Ảnh.
Sau đó, anh sẽ truyền lại thông tin cho Trúc Chi và Huyết Yêu.Hoàng Anh cuối cùng cũng đợi được một ngày làm được việc.
Bởi vì ả cố dụ hoặc Ngọc Điền cho mình gặp Nguyên Sâm, đến khi đó ả mới có thể khiến lão tin tưởng mình.
Ả hồ khởi trả lời:“Hành tung của tên này rất bí hiểm.
Có điều Nguyên Sâm cuối cùng cũng muốn gặp tôi rồi.
Chính là tối nay.
Tôi đang trên đường đến đó thì bắt gặp tín hiệu gặp mặt của anh.”Vô Ảnh nghe thấy Hoàng Anh chọn gặp mình là ưu tiên số một thì có hơi ngượng ngùng, anh tự động mỉm cười.
Thú thật, giữa họ (kể từ khi chạm mặt đám tử thần) đã không còn ân oán gì thêm nữa.
Anh cũng cảm thấy trái tim của mình khác lạ, và anh chắc mẻm đó là do trái tim của Hiếu Minh – tên bạn trai của Hoàng Anh mà thôi.Vô Ảnh gật gù cái đầu.
Anh thật mong xong thật nhanh cuộc gặp gỡ đầy riêng tư này.
Anh không muốn tiếp tục duy trì cảm xúc xa lạ này với ả.
Anh nói:“Cẩn thận một chút.
Có chuyện gì không đúng phải liên lạc với tôi ngay.”Hoàng Anh chọc ghẹo Vô Ảnh:“Anh lo cho tôi đấy à?”Vô Ảnh không trả lời mà chỉ đẩy Hoàng Anh ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên anh có chút lo lắng cho ả thật, nhưng anh có chết cũng không nói cho ả biết đâu.
Ngay cả anh cũng không dám đối mặt với chính mình khi bản thân có ngày lại lo lắng cho Hoàng Anh kia mà.Hoàng Anh vừa rời đi, Vô Ảnh liền tìm cách để lại ám hiệu cho Ngư Lâm biết cuộc chiến đang đến rất gần.
Không hiểu sao anh cứ có cảm giác bất an kinh khủng, nhất là lúc Ngư Lâm đột nhiên mất tích mà không để lại bất cứ lời nào cả (dù bình thường Ngư Lâm cũng chẳng cần nói đến hành tung của mình cho Vô Ảnh biết).
Anh cứ thấy lo lo, một dự cảm không lành.Huyết Yêu nhất định đã cho Ngư Lâm biết về mười hai thần khí, biết về việc có kẻ đang tìm cách đoạt lại thanh kiếm của Quỷ.
Vì vậy, Ngư Lâm càng biết chuyện cần thiết lúc này phải là canh giữ cái cổng địa ngục kia mới phải.
Đó mới là chuyện của thần canh giữ quỷ môn quan phải làm.
Chẳng hiểu điều gì lại khiến Ngư Lâm mất dạng mấy ngày nay là gì.
Hy vọng anh ta không gặp nguy hiểm gì, cũng hy vọng cái sự lo lắng của anh là thừa thải mà thôi.Vô Ảnh dự định rời khỏi phòng bảo vệ, anh muốn đến chổ Huyết Yêu một chút.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài cánh cửa.
Hình như là giọng của một cô gái:“Thằng cha đó là chủ tịch nước hả mà liên lạc với chả còn khó hơn trên trời nữa.
Tụi mình đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy tăm hơi ổng đâu.
Chị mà gặp được ổng rồi chị hóa kiếp cho ổng luôn.”Người bên cạnh vội vã xoa dịu cơn giận của bạn mình:“Em nghĩ thằng chả không biết tụi mình đang ráo riết tìm gặp thằng chả.”Giọng nói của hai người quen đến mức khiến Vô Ảnh tự động bật cười.
Anh mở cửa đi ra và y như rằng mình đã đoán đúng.
Hai đứa nhỏ nhà anh (Trúc Chi và Nhất Uy) đều đang ở đây.
Theo như những gì họ vừa trao đổi thì anh có thể đoán rằng: Họ đang ráo riết tìm “thằng chả”, mà “thằng chả” đó chắc chắn là anh.Vô Ảnh tặc lưỡi nói:“Bộ có chuyện gì đến mức độ em muốn hóa kiếp cho anh luôn vậy?”Trúc Chi giật mình quay người nhìn trân trân Vô Ảnh (người đang đi ra khỏi phòng bác bảo vệ).
Cô còn định mắng Vô Ảnh thêm vài câu nữa, nhưng rõ ràng họ đang gấp lắm và cô muốn Vô Ảnh biết những chuyện tệ hại sắp sửa xảy ra.
Vì thế cô cùng Nhất Uy thay nhau kể về điềm báo mà cô đã nhìn thấy (trừ việc cô nhìn thấy Hoàng Anh thật sự lo lắng cho anh ra sao, cô nghĩ sẽ hỏi Hoàng Anh sau khi cứu được chị