Nhất Uy lo cuống cuồng, mỗi ngày đều đi ra đi vào phòng ngủ của Huyết Yêu tận năm lần, chỉ để xem xem Trúc Chi đã tỉnh lại chưa.
Dù sao Trúc Chi cũng vì cứu mạng cậu mới đưa bản thân vào nguy hiểm như vậy.
Theo như Huyết Yêu nói:“Nếu như cô ấy không rút lấy độc tố, ta sợ rằng trò sẽ chết trước khi khả năng hồi sinh của phượng hoàng bộc phát.
Trò biết đấy, phượng hoàng không có khả năng kháng độc.”Loại độc mà Nhất Uy trúng phải mất đến một tháng mới giải hết, nhưng với khả năng kháng độc của Trúc Chi độc tố chỉ năm ngày đã được giải hoàn toàn.
Có điều không một ai hiểu vì sao đến ngày thứ chín cô vẫn chưa tỉnh lại.Nhất Uy muốn túc trực chăm sóc Trúc Chi ngày đêm, nhưng Huyết Yêu đã ép Nhất Uy đi nghỉ ngơi.
Hắn không muốn khi cô tỉnh, lại thấy khuôn mặt mệt mỏi của người thân quen.
Nhất Uy không còn cách nào khác liền đi nghỉ ngơi.
Một mình hắn đang vừa ngồi đọc sách vừa chăm sóc cho Trúc Chi.Chuyện Trúc Chi tỉnh lại là ngày hôm sau.
Cô bất tỉnh lâu hơn bình thường, không ai biết cô đã trải qua cơn đau tâm hồn, mọi người chỉ nghĩ cô vì độc tố bên trong phát tán nên mới hôn mê lâu đến thế.Trúc Chi vừa mở mắt đã nhìn thấy Huyết Yêu ngồi bên giường, hắn đang chăm chú đọc sách, khuôn mặt vẫn bừng sáng lạ thường và vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp.
Nhưng cô lại nhớ đến những gì mình đã nhìn thấy: Huyết Yêu và Nguyệt Trinh đã hôn nhau, có thể đã chính thức yêu nhau chỉ chưa công khai cho mọi người biết.
Cô là người duy nhất biết được điều này và cô buộc phải giữ bí mật (trong đau khổ) giúp hắn.Huyết Yêu thấy Trúc Chi tỉnh lại, vội vàng đến đỡ cô dậy, nhưng Trúc Chi gạt tay hắn ra.
Cô không muốn hắn chạm vào cơ thể của mình.
Ít nhất cô không muốn trái tim này có ý đồ xấu với Nguyệt Trinh, cô không muốn tranh giành với ả, không muốn chen ngang vào hạnh phúc của hai người.
Cô sợ những cử chỉ quan tâm (dù chỉ là nhỏ nhất) của hắn càng khiến cô rung động hơn.Huyết Yêu hơi thẫn thờ một chút, hai tay bối rối cứ mãi chưa chịu đặt xuống.
Bởi vì cô chưa bao giờ có hành động cự tuyệt như thế với hắn.
Hắn thở dài, rồi lạnh lùng bước qua một bên.
Hắn nói, giọng lạnh tanh:“Độc tố này khiến con người ta hôn mê cho đến khi thân thể tự biến thành xương khô.
Nếu cô không cứu Nhất Uy sớm thì thằng bé đã chết rồi.
Cô đã hôn mê mười ngày, ai cũng lo lắng cho cô.
Nguyệt Trinh vừa đến đây thăm cô đấy.”Trúc Chi ậm ừ cho qua chuyện, vẫn không muốn nói gì với Huyết Yêu.
Cái tên Nguyệt Trinh được Huyết Yêu nói ra lập tức khiến trái tim cô nhói lên một nhịp.
Hình ảnh hai người thân mật hôm đó lại hiện ra trong đầu cô.
Cô không muốn nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn thêm nữa.
Cô quay mặt sang hướng khác, coi như muốn đuổi khéo Huyết Yêu ra ngoài.Huyết Yêu nhận thấy chút khác lạ từ cô, hắn đứng đó, những lời trong lòng định nói ra cũng không cách nào mở miệng nữa.
Hắn không phải không hiểu cô đang giận dỗi mình, mà giận dỗi chuyện gì hắn chẳng hiểu.
Hắn nói với cô:“Ta sẽ báo với họ rằng cô đã tỉnh.” Nói xong thì hắn nhấc gót đi ra ngoài.Trúc Chi đột nhiên gọi Huyết Yêu lại và nói:“Sau khi hạ Nguyên Sâm, tôi không muốn dính dáng đến Âm giới hay Thiên giới nữa.
Coi như những ngày qua tôi đã làm hết phận sự, cũng như đền ơn cứu mạng của anh, được không?”Huyết Yêu quay lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ như người vừa nói ra những lời kia không phải là cô.
Hắn đứng đó rất lâu, chẳng biết mở lời thế nào thì Trúc Chi lại nói tiếp:“Sau đó, tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Tôi với Nhất Uy sẽ trở thành thám tử diệt ma, chúng tôi đã hứa với nhau như thế, đó là ước mơ của chúng tôi.
Tụi tôi sẽ giúp đỡ những người khác bằng cách của tụi tôi.”Huyết Yêu không hiểu sao Trúc Chi lại thay đổi thái độ với mình, không hiểu sao cô lại nói những lời tuyệt tình như thế.
Nhưng hắn vẫn gật đầu:“Được.
Ta hứa với cô.
Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người.”Trúc Chi lạnh lùng nói thêm:“Hy vọng anh có thể tìm cách cắt đứt sợi nghiệt duyên kia.
Tôi không muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa.”Sợi tơ nghiệt duyên không kết duyên cho hai kẻ yêu nhau lại với nhau, nó là mối nhân duyên không có kết thúc tốt đẹp, là nhân duyên một người phải chết trong tay kẻ kia.
Quỷ vương Y Nguyên và Thủy Hà công chúa chẳng phải cũng được kết duyên với nhau bằng sợi nghiệt duyên ấy sao.
Thủy Hà đâu dành tình cảm cho Quỷ vương, chỉ một mình Y Nguyên đơn phương nàng, giống như chỉ một mình cô dành tình cảm cho Huyết Yêu.Sợi nghiệt duyên của Trúc Chi và Huyết Yêu cũng vậy, cũng chỉ là tình yêu đơn phương của cô dành cho hắn mà thôi.
Cô sẽ không giống Quỷ vương, bên cạnh cô cũng sẽ không có một Cố Nhi, không thể cưỡng đoạt tình cảm của Huyết Yêu, không thể ép hắn dành tình cảm cho mình.Tình yêu là vậy đấy, nó vừa là liều thuốc cứu rỗi linh hồn, vừa là thuốc độc giết chết một trái tim cuồng si.
Cô đã yêu quá nhiều, yêu đến mức biết cả hai không thuộc về nhau mà vẫn mơ mộng hảo huyền.
Đã đến lúc cô phải từ bỏ tất cả.“Được.
Ta tôn trọng quyết định của cô.”Huyết Yêu nói xong thì rời đi.
Trúc Chi không giấu nỗi chua xót trong lòng.
Cô ôm lấy hai đầu gối, rồi òa khóc.
Cô buộc phải đưa ra quyết định ấy.Trúc Chi và Huyết Yêu là hai người của hai thế giới khác nhau, cô không thể cứ ôm khư khư hình bóng hắn, cũng không thể mong chờ hắn đáp lại tình cảm của mình.
Cô sẽ đau, đau hơn bây giờ nhiều, nhưng cô phải học cách làm quen với việc không có hắn trong tương lai phía trước, phải làm quen việc hắn có thể ở bên cạnh người con gái khác.Trúc Chi đã hạ quyết tâm, sau tất cả cô không muốn gặp lại Huyết Yêu nữa, cô không đủ dũng khí nhìn thấy hắn hạnh phúc bên Nguyệt Trinh.
Cô sẽ bước tiếp con đường không có hắn vậy.
Cô lau nước mắt và nằm xuống nhìn lên trần nhà.Nhất Uy và Tiểu Bạch đi vào phòng Huyết Yêu (cũng là phòng Trúc Chi đang nghỉ ngơi).
Cả hai lộ ra tia vui mừng khó cưỡng lại được, nhất là Nhất Uy, khi thấy Trúc Chi đã tỉnh cậu đã vô cùng vui sướng.Nhất Uy cầm lấy tay Trúc Chi và nói:“Em không biết phải trả ơn cho chị thế nào nữa.”Tiểu Bạch thì òa khóc nức nở, nó nhào vào lòng Trúc Chi khóc tức tưởi.
Trúc Chi là người bệnh mà lại phải vòng tay ra đằng sau lưng an ủi nó.
Tiểu Bạch ôm cô một hồi mới buông ra, đưa tay quẹt nước mắt, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trên tay cầm theo một ly nước màu đỏ kì quặc.
Nó đưa cho Trúc Chi và nói:“Chú Huyết Yêu nói khi nào chị tỉnh thì uống cái này.”Trúc Chi cầm lấy ly nước, chưa định uống.
Cô đã ngủ mê man mười ngày, nghĩa là những việc đã xảy ra cô đều không nắm rõ.
Vì thế câu đầu tiên cô muốn hỏi chính là:“Vô Ảnh và Hoàng Anh đã về