Nguyên Sâm cũng bối rối không kém ba thuộc hạ của mình.
Cần phải ba ngày độc tố mới phát huy hết công hiệu, nhưng cơ thể Trúc Chi chỉ mất nửa ngày, chuyện này làm sao có thể xảy ra cơ chứ.
Lão cẩn thận quan sát cơ mặt của Trúc Chi, xem thử cô có đang diễn kịch hay không.
Cho dù diễn kịch đâu thể có ai kháng lại độc này.Nguyên Sâm chưa kịp quan sát gì thêm, Trúc Chi đã ngất xỉu trong vũng nước dưới chân cô.
Lão lập tức dùng linh lực đẩy cơ thể Trúc Chi lên không trung, ra hiệu cho những người còn lại cùng lão di chuyển ra ngoài.Nguyên Sâm đưa Trúc Chi qua phòng bên cạnh, đặt cô lên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng.
Lão cẩn thận bắt lấy mạch trên tay cô, đôi mắt nhíu lại, rất khó coi (dù bình thường trông đã không khả ái là mấy).Ngọc Điền và Nguyên Lực không ai dám hó hé câu nào cả.
Tất cả đều cắn môi, chờ phản ứng của Nguyên Sâm, ít nhất họ muốn nghe câu trả lời từ lão.
Duy chỉ có Cố Nhi, ngoài thấp thỏm lo âu hiện trên nét mặt, ả còn dùng cả tứ chi để biểu lộ: Ả múa mây điên cuồng, chân thì đi đi lại lại không ngừng.Nguyên Sâm lắc đầu như điên, hầu như lão chưa bao giờ tỏ thái độ khó hiểu như vậy bao giờ.
Lão đã thôi bắt lấy mạch của Trúc Chi, lão chuyển bàn tay lên mi tâm của cố, nhắm mắt cảm nhận hai luồng khí đang xung đột bên trong cơ thể cô.Nguyên Sâm lầm bầm một mình:“Quái lạ.”Cố Nhi nghe được câu nói nhảm của Nguyên Sâm, nhưng cái gì quái lạ thì ả không dám hỏi lại.
Ả đi đi lại lại khiến Ngọc Điền phải đưa tay kéo ả lại phía gã mới giúp ả đứng vững.
Cố Nhi không biết ơn còn trừng mắt với Ngọc Điền.Ngọc Điền nói nhỏ:“Cô bị làm sao vậy hả? Một mình chủ nhân bối rối là được rồi, cô còn làm ta phân tâm nữa.”Cố Nhi đạp mạnh vào chân Ngọc Điền rồi tức giận nói:“Ai mượn anh phân tâm vì tôi làm chi? Tôi có thói quen đi đi lại lại như vậy những lúc lo lắng, hiểu không?”Ngọc Điền hừ lạnh một cái rồi chẳng thèm giữ tay Cố Nhi làm gì nữa.
Gã lắc đầu ngao ngán khi thấy Cố Nhi một lần nữa đi đi lại lại trước mặt mình.
Gã quay sang tựa đầu vào vai Nguyên Lực với ẩn ý: Nhin đi, ai cũng đối xử tàn nhẫn với gã và bị y hất ra một cách thô bạo.Ngọc Điền đứng đằng sau buồn bã hết nhìn Nguyên Lực lại quay sang nhìn Cố Nhi, rõ ràng gã vẫn chưa thôi hết giận vì bị Cố Nhi nổi giận, trong khi gã vừa mới giúp ả đứng vững.
Còn Nguyên Lực lại nỡ tỏ thái độ như thế với người bạn thân thiết như gã đây.Nguyên Lực mạnh dạn tiến lên một bước, y đến trước mặt Nguyên Sâm.
Y đã thấy lão đã xong công việc kiểm trai Trúc Chi.
Y hỏi:“Tiểu ma vương bị làm sao vậy, thưa chủ nhân?”Nguyên Sâm đứng dậy, hơi choáng váng một chút.
Lão đang lục tìm câu trả lời nào đấy sao cho thích hợp nhất ngay lúc này.
Ngọc Điền hiểu lầm lão đang giận sự tò mò của Nguyên Lực, nên vội vàng bước lên lôi y xuống đứng cạnh mình.Nguyên Sâm im lặng rất lâu mới lên tiếng (lời nói ngay lập tức khiến Cố Nhi thôi đi đi lại lại, ả nhích đến gần Ngọc Điền, muốn nghe rõ câu trả lời từ Nguyên Sâm):“Kinh mạch rất kì lạ, bất ổn vô cùng, ta cũng không nghĩ ra được con bé bị gì.
Ta cảm thấy hai luồng khí kì quái bên trong cơ thể, ta cũng cảm nhận một trận đánh kịch liệt đang xảy ra bên trong.
Ta mơ hồ đoán được chính trùng tam độc và ý chí của con bé đang xung đột với nhau.”Cố Nhi tò mò:“Theo chủ nhân thì cuối cùng ai sẽ chiến thắng? Trùng tam độc hay tiểu ma vương?”Nguyên Sâm lạnh lùng nói:“Trừ phi Y Nguyên một lần nữa sống lại, nếu không tiểu ma vương khó mà khống chế được trùng tam độc.
Ta nghĩ ba ngày sau con bé sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.
Đến lúc đó, ta sẽ vẽ ra một câu chuyện đầy kịch tính, đẩy Huyết Yêu trở thành kẻ thù giết cha của nó.
Ngươi nghĩ nó có tìm thằng tóc đỏ ấy giải quyết ân oán hay không?”Ngọc Điền, Nguyên Lực và Cố Nhi trao đổi ánh mắt cho nhau, hiển nhiên họ đang vẽ ra viễn cảnh Trúc Chi và Huyết Yêu đánh nhau một trận sống chết vì cái hiểu lầm kia.Nguyên Lực hỏi:“Vậy cuối cùng kế hoạch của chủ nhân là gì? Là giết Huyết Yêu thôi ư?”Ngọc Điền định giải thích “ké” cho Nguyên Lực biết chuyện giết Huyết Yêu là mua vui thôi, mục đích chính của chủ nhân không phải thanh kiếm của quỷ sao.
Nhưng lời nói của gã chưa kịp nhảy ra khỏi miệng đã bị Nguyên Sâm chặn lại, lão cười nói:“Tầm bậy.
Ai bảo chỉ vì giết Huyết Yêu.
Ta muốn phá hủy tất cả mọi thứ của Tam giới.”Cố Nhi kinh hãi nói:“Làm sao có thể hủy được tất cả đây chứ? Lực lượng của chúng ta không thể chống đối cả Tam giới, chủ nhân biết điều đó mà.”Nguyên Sâm hí hửng đáp:“Bởi vì thế ta cần phải thả một vài quái vật ra khỏi cõi vô định.”Nguyên Lực nghi ngờ chuyện mà chủ nhân nói.
Bởi vì chuyện mở được cõi vô định gần bằng khả năng quỷ vương Y Nguyên sống lại.
Y nói:“Nhưng cõi vô định không phải là một nơi dễ dàng mở ra được.”Nguyên Sâm vui vẻ đáp:“Mười hai thần khí không những cướp lấy sức mạnh của thanh kiếm của quỷ, mà còn là chìa khóa mở cái cõi vô định kia ra.
Ta tin chắc thằng nhóc tóc đỏ đó không ngờ ta lại biết chuyện này, hoặc nếu biết nó hẳn phải gấp lắm, vừa phải cứu tiểu ma vương vừa phải tìm cách ngăn ta mở cánh cửa ấy ra.”Cố Nhi hỏi:“Làm sao chủ nhân biết chìa khóa mở cõi vô định là mười hai thần khí?”“Ta biết chứ.
Ta còn sống thọ hơn cả Huyết Yêu kia mà.
Chỉ là ta không biết mười hai thần khí kia bao gồm những gì thôi.
Ai ngờ ta lại tình cờ có được cuốn sách mà trước đây Quỷ vương giấu kỹ.
Lần này nhất định ta phải mở cõi vô định, không thể giống lần trước, từ khi quỷ vương chết đi, ta hoàn toàn tin rằng bản thân mất đi mục đích sống rồi.”Ngọc Điền vội vàng lên tiếng, không muốn bản thân bị lu mờ trước Cố Nhi và Nguyên Lực:“Còn chuyện lấy sức mạnh của thanh kiếm thì sao? Ngài không muốn có thanh kiếm của quỷ trong tay ư?”“Dĩ nhiên nó là một thứ gây nghiện.
Ta cũng giống những tên khác, cũng thèm muốn quyền lực của thanh kiếm và viên hắc ngọc.
Thế nhưng, ta muốn tiêu diệt tất cả sau đó chiếm lấy thanh kiếm của quỷ sau.”Thuộc hạ của Nguyên Sâm không một ai biết mục đích muốn phá hủy mọi thứ của Nguyên Sâm, lão rất kín tiếng, rất ít khi chia sẻ bí mật cho người khác biết.
Điều gì khiến lão muốn phá hủy mọi thứ, ngay cả chiếm Tam giới cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của lão.
Lẽ nào lão muốn tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn một mình lão trên cõi đời này, như thế đâu vui vẻ gì.Nguyên Sâm lập tức phát thảo ra kế hoạch cho ba tên chủ chốt được biết.
Cả ba im lặng nghe Nguyên Sâm trình bày, lão nói một cách say mê, những người còn lại cũng nghe rất chăm chú, chỉ sợ bản thân không tập trung sẽ không nắm được cả kế hoạch.Nguyên Sâm nói:“Chúng ta đã nắm trong tay tám thần khí, chỉ còn bốn thần khí nữa là được.
Thần khí của Gia Khánh chúng ta sắp có được rồi.”Ngọc Điền nhẹ nhàng di chuyển về phái trước và nhắc nhở:“Chúng ta chỉ mới có năm thưa chủ nhân: thần khí của Huyết Yêu, máu của Quý Nhậm, thần Sinh nở, đồng tiền của thần Tài, bức tượng của thần Thổ địa.”Nguyên Sâm sửa lại:“Tám.
Ta đã có sợi dây chuyền của thần ban điều ước, thứ đó nằm trên cổ Nguyên Lực.”Ngọc Điền nhìn Nguyên Lưc, Cố Nhi cũng không nhịn được mà nhìn y một cái.
Thì ra sợi dây chuyền mà y đeo trên cổ chính là sợi dây chuyền chứa thần khí của Bụt.“Thì cũng mới có sáu thôi.”Nguyên Sâm nói tiếp:“Ta đã có được sợi lông vũ của Chu tước rồi.
Sợi nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt lâu nay ta luôn giữ một cái.”Cố Nhi tò mò:“Làm sao chủ nhân có được sợi nghiệt duyên nào? Theo thuộc hạ điều tra, gần cả ngàn năm nay chưa hề có một sợi nghiệt duyên nào xuất hiện nữa, trừ cái của Thủy Hà và Quỷ vương.
Nhưng nó cũng biến mất khi cả hai cùng chết rồi mà.”Nguyên Sâm thở dài rồi nói:“Đây là sợi nghiệt duyên đầu tiên xuất hiện trong Tam giới.
Đừng hỏi ta chuyện đó thế nào, nó hơi riêng tư.”Dì nhiên ba người kia làm gì dám hó hé