Cố Nhi thật sự bái phục tài năng diễn xuất thuộc hàng đỉnh cao của quỷ kiếm.
Nó rất giỏi thao túng tâm lý của người khác.
Giống như nó đã tự tin với Nguyên Sâm trước đó, nó biết cách khiến người khác tin nó là Trúc Chi.
Ả bỗng dưng cảm thấy sợ hãi cái người mà ả đi cùng quá, giá mà ả đừng đi cùng nó thì hay biết mấy.Quỷ kiếm cùng Cố Nhi đi đến biệt phủ có cái tên “Ái tình hồng trần”, nơi ông Tơ bà Nguyệt trú ngụ.
Ái Tình Hồng Trân vốn dĩ chỉ là một ngôi miêu hoang đổ nát dưới cái nhìn của người phàm với một cái tên không mấy hay ho: Miếu ông Tồ.Cố Nhi đoán người phàm trần không ai biết ông Tồ là ai cả, nên họ mới không lui tới đây thắp nhang hay thờ phụng.
Vì thế nơi này mới trở thành một nơi tuyệt vời của ông Tơ bà Nguyệt cư ngụ.
Tuy vậy, những kẻ có linh lực đều có thể đọc được dòng chữ “Ái tình hồng trần” phía trên kia và nhìn ra đây không phải một nơi hoang vu và đổ nát.Cố Nhi rất hiếm khi đến những nơi nơi đẹp thơ mộng như vầy.
Ả nhìn đến mê đắm lòng người.
Xung quanh ngôi miếu được bao phủ bởi hàng tre xanh cao chọc trời, khó mà biết nó cao tới đâu, ả chỉ thấy hàng cây thẳng tấp xuyên qua tầng mây trên cao.
Ở dưới đất trăm hoa đua nở, khó mà ả biết hết tên những loài hoa kia, có điều mùi hương của chúng thoang thoảng trong gió, khiến ả muốn ngửi thêm vài phút nữa.
Không khí ở đây cũng tuyệt vời như phong cảnh, nó khiến đầu óc con người ta khoan khoái, dễ chịu, không hiểu sao ả chỉ muốn rũ sạch mọi đau khổ mệt mỏi mà sống tại đây luôn.Cố Nhi nghe nói bên trong ngôi miếu thật sự là một thế giới khác.
Bên trong Ái tình hồng trần có một cây cổ thụ lâu năm, cây cổ thụ này đặc biệt hơn những cây cổ thụ bình thường ở chổ: Nó không có lá, mà chỉ có những sợi tơ hồng, nói đúng hơn là những sợi tơ duyên đan kết hai con người với nhau (hai người là định mệnh của nhau).Cố Nhi hứng khởi quay sang nói chuyện với quỷ kiếm như những người bạn thân lâu năm:“Quỷ kiếm, ngài có biết bên trong Ái tình hồng trần là gì không? Thuộc hạ nghe đồn nó rất đẹp, có một cây cổ thụ già, nói không chừng sẽ có tên của thuộc hạ trên đó và ý trung nhân của thuộc hạ nữa.”Quỷ kiếm ậm ừ cho qua chuyện.
Sự thờ ơ của quỷ kiếm khiến Cố Nhi có chút xấu hổ.
Ả nhận thấy đây không phải lúc thích hợp cho việc hưng phấn quá độ về tình nhân nào đấy của mình.
Ả cùng quỷ kiếm đến đây còn có mục đích khác to lớn hơn: thần khí cuối cùng nằm trong tay Ngư Lâm.Quỷ kiếm tiến về phía ngôi miếu.
Nó đưa tay chạm vào cánh cửa, định đẩy cửa bước vào.
Nhưng quái lạ, cánh cửa không hề mở ra.
Từ cánh cửa xuất hiện một tia sáng đỏ đánh văng quỷ kiếm bay ra xa.
Tấm lưng của Trúc Chi chạm đất, quỷ kiếm nghe được cả tiếng xương gẫy vụn bên trong.Cố Nhi bị dọa cho hết hồn hết vía, ả bay đến chổ quỷ kiếm và dìu nó ngồi dậy.
Ả còn nghe tiếng “hự” đầy đau đớn phát ra từ môi Trúc Chi.
Ả ngoái đầu nhìn cánh cửa phía bên kia một lần nữa, thầm than.
May mà lúc nảy ả không phải là người mở cảnh cửa, nếu không người nằm đây ắt hẳn là ả và ả không chắc quỷ kiếm sẽ cứu lấy ả hay bỏ mặc ả cho tới chết.Cố Nhi bỏ luôn ý nghĩa sẽ đến đây sống cho đến cuối đời.
Nơi này xem ra cũng không hẳn là một nơi đẹp đẽ, an toàn như cái tên của nó.
Tia sáng đỏ ban nảy mạnh đến mức hất văng một quỷ kiếm đầy quyền năng, huống chi là một người rắn như ả.Quỷ kiếm dường như ngồi dậy cũng cả một vấn đề chứ chẳng phải dễ dàng gì.
Xương của Trúc Chi vẫn còn kêu rắc rắc bên trong và phải mắc kha khá thời gian mới liền lại được.
Nó ngồi với tư thế nửa người, vậy mà vẫn còn đau đớn.Cố Nhi lo lắng hỏi:“Chuyện gì xảy ra vậy?”Quỷ kiếm nhìn đau mà trả lời:“Dường như nó không cho ta vào bên trong.
Xem ra Huyết Yêu đã tính được đến mức này, hắn lo Nguyên Sâm sẽ tìm ra Ngư Lâm đang trốn ở đây và cho người đến đây ám sát, nên mới đặt ra một lằn chắn cản đám người đó lại.”Cố Nhi thắc mắc:“Nhưng nếu chỉ cản đám người của Nguyên Sâm thì sao quỷ kiếm ngài không vào được?”“Thanh kiếm của quỷ là tà kiếm, tà kiếm thì không thể bước qua lằn chắn tinh khiết của Huyết Yêu được.”Cố Nhi bất lực nói:“Vậy bây giờ phải làm sao mới vào được bên trong? Thuộc hạ cũng là người của Nguyên Sâm, thuộc hạ đâu thể nào thay ngài vào đấy?”“Chỉ còn một cách.
Chúng ta phải phá lằn chắn bằng cách thắng được những tên kia mới có thể đi vào bên trong.”Quỷ kiếm đứng dậy, không cần vịn vào cánh tay của Cố Nhi cũng có thể đứng vững (dù cơn đau từ đằng sau vẫn âm ỉ chưa dứt).
Trúng một chiêu vừa rồi khiến cơ thể của Trúc Chi yếu đi hẳn, dù bình thường đã yếu rất nhiều, vố dĩ quỷ kiếm phải dùng quỷ khí mới có thể chế ngự cơ thể ấy.
Linh hồn của quỷ kiếm gần như bị một chiêu vừa rồi đẩy ra khỏi cơ thể Trúc Chi, nếu không phải nó mạnh thì nó hẳn đã văng ra ngoài rồi.Cố Nhi không biết suy nghĩ cũng như hành động tiếp theo của quỷ kiếm là gì.
Ả giống như một tên bù nhìn, đi theo giám sát hành động của quỷ kiếm và báo cáo lại cho Nguyên Sâm mà thôi, ngoài ra ả chẳng giúp ích gì cho quỷ kiếm lắm.
Ả thắc mắc tại sao nó lại muốn ả đi cùng đến vậy.Mà khoan, ả vừa nghe quỷ kiếm nói về những tên nào đó, rằng hai người phải đánh thắng chúng thì mới có thể đi vào bên trong Ái tình hồng trần.
Ả quay phắt người lại, cố nhìn vào cảnh cửa trước mặt, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai cả.
Có thể những tên kia vô hình đối với ả chăng?“Thuộc hạ vẫn chưa...”Cố Nhi chưa kịp nói hết câu nói đã nhìn thấy vài vệt sáng kì lạ bắn ra từ lằn chắn.
Kia kìa, tại cánh cửa xuất hiện vài bức tượng hình người kì dị bằng đồng, chúng to lớn, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt có bảy phần sát khí, ba phần còn lại đóng băng một cách vô hồn.
Trên tay mỗi bức tượng đều cầm vài binh khí khác nhau, tên thì cầm đao, tên thì đang giương cung tên nhắm bắn, còn tên lại cầm rìu, tên còn lại cầm một thanh kiếm dái quét đất.
Chúng có tất cả bảy tên.Coi bộ những bức tượng này đang bảo vệ ngôi miếu khỏi những kẻ ngoại đạo, những kẻ muốn đột nhập vào bên trong như Cố Nhi và quỷ kiếm.
Có thể việc kích hoạt lằn chắn vừa nảy đồng nghĩa với chiếc còi báo động cho những bức tượng biết kẻ địch đang ở trước mặt.
Và việc chúng xuất hiện trước mặt Cố Nhi và quỷ kiếm coi như đang muốn đấu một trận sống chết hòng ngăn chặn sự xâm nhập của họ.Cố Nhi theo quán tính nhìn sang quỷ kiếm như đang chờ đợi lệnh từ cấp trên.
Bởi vì ả vừa nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của nó khi nhìn những bức tượng đồng.
Ả đợi mãi mà quỷ kiếm vẫn chưa thèm mở miệng nói gì cả, còn những tượng đồng kia đã bắt đầu di chuyển về phía này.Quỷ kiếm biết nếu mình còn chưa nghĩ ra đối sách, Cố Nhi sẽ tự tử trước khi bị những bức tượng kia xơi tái.
Nó mệt mỏi nói với ả:“Cố Nhi, chúng ta phải đánh thắng chúng mới có thể vào được bên trong.
Nhưng như vậy rất mất thời gian, mà ta còn đang bị thương.
Ta sẽ chớp lấy thời cơ đi vào bên trong trước, còn ngươi cầm chân chúng giúp ta, được chứ?”Ý của quỷ kiếm rất rõ ràng: Nó muốn Cố Nhi đấu đến chết với những bức tượng đồng này, còn nó sẽ vào bên trong lấy thần khí.
Ả cắn răng gật đầu, xem ra chỉ còn cách đó, xem ra chỉ còn cách hy sinh cái mạng này của ả mới có thể lấy đươc thần khí cuối cùng thôi.Cố Nhi ném một thứ bột lạ ra không khí, quỷ kiếm nhìn thấy thì cười cười tán thành.
Nó lách người thoát khỏi một tên tượng đồng, đinh ninh đã chạm tay vào cánh của đã bị một