Ngư Lâm chịu đựng đau đớn ra hiệu cho Lôi Trí và Minh Nhựt đưa mình vào trong phòng bảo vệ, nhưng hai tên nhóc này không hiểu.
Họ lại còn rù rì như thể bác sẽ chết đến nơi.
Ông bắt đầu nổi quạo và giật mạnh mớ tóc trên đầu Lôi Trí khiến nó la oai oái vì đau.Lôi Trí bất bình thay chính nó.
Nó đâu phải là người đã hạ độc cho bác ấy đâu chớ, nó đâu phải kẻ địch như Ngọc Điền đâu chứ, bộ ông ấy trúng độc nên đầu óc lú lẫn nhầm tưởng nó là Ngọc Điền mà muốn đoạt mạng nó hay sao.Lôi Trí ũ rũ giải thích:“Đâu phải em hạ độc đại ca đâu mà đại ca hành xác em dữ vậy?”Nếu không phải không thể dùng thần lực thì Ngư Lâm đã khiến Lôi Trí biết thế nào là tức giận rồi.
Đau đớn vì bị trúng độc, lại không thể dùng lực di chuyển, chỉ sợ độc tố lan ra nhanh quá, đến lúc gặp Huyết Yêu lại không kịp mà chết đi, lại gặp cái đám ăn hại không hề tinh ý một chút nào.
Tụi nó cứ mặc cho ông trúng độc và nằm ngoài mưa như thế này ư? Cơn mưa rào do chính tay ông tạo ra, cũng đâu cách nào thu lại khi ông không thể dùng thần lực.
Thật tức giận mà.Rút cuộc Ngư Lâm nằm im, bất lực nhìn trời, cứ mặc từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt già nua trong hình hài bác bảo vệ của mình.
Ông ấm ức thì được cái gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của thằng Lôi Trí mà thôi.May mà đám thuộc hạ của Ngọc Điền lẫn nhóm sát thủ đã tử trận gần hết, một vài tên không tin nổi khi thấy Ngọc Điền bị giết chết.
Chúng câm lặng chịu đầu hàng đám âm cẩu cùng đoàn tử thần bên đó.
Chẳng ai trong số chúng dám làm ra hành động sai trái nào nữa.
Ngư Lâm thấy vậy cũng mừng.Và rồi chất độc lan đến tứ chi của Ngư Lâm khiến ông co quắp cơ bắp lại, chịu đau, không phát ra một tiếng kêu nào cả.
Thằng Lôi Trí nâng cái đầu ông dậy, còn Minh Nhựt làm một hành động có ích: Nó biến ra một cái ô che mưa giúp ông.
Hỡi ơi, sao cái tụi này nó ngốc đến mức không nghĩ ra được chỉ việc đưa ông vào bên trong căn phòng của ông là xong.Thanh Lâm ở bên ngoài không còn nghe được âm thanh đánh nhau nữa, nên rất tò mò.
Có lẽ nó nên đi vào bên trong xem thử trận chiến đã chấm dứt chưa.
Vừa nghĩ là đôi chân của nó nhích từng bước vào phía sân trường và khi nó nhìn thấy Ngư Lâm đang nằm dưới đất thì cũng hớt hải chạy tới.Ngư Lâm nhìn thấy Thanh Lâm thì ra hiệu cho nó dìu mình vào trong nhà.
Rất may lần này Thanh Lâm hiểu và đưa tay đỡ lấy ông.
Lôi Trí lúc này mới ngớ người, nhanh tay phụ Thanh Lâm đưa Ngư Lâm vào phòng mình.
Ông chỉ hừ lạnh, mắt liếc Lôi Trí như thể nó là tên giết người.Minh Nhựt rù rì lại mọi chuyện cho Thanh Lâm hiểu.
Rằng họ đã đánh thắng thế nào (Lôi Trí la oai oái về chuyện nó thông minh cơ trí ra làm sao khi rắc máu mình mới giết được tên thủ lĩnh), bác bảo vệ đã trúng âm tà độc của Ngọc Điền ra sao.
Cuối cùng họ không thể đưa bác bảo vệ đi tìm sự giúp đỡ vì họ không thể phá được vòng tròn kia từ bên trong.Thanh Lâm đặt Ngư Lâm lên trên giường.
Nó vội vàng tìm quần áo sạch thay cho bác bảo vệ.
Vừa thay áo cho ông, nó vừa lo lắng nói:“Âm tà độc ư? Vừa lúc nảy tụi con đã gặp chị Trúc Chi.
Nhưng Lý Ngôn đã đưa chị ấy đến chổ Huyết Yêu rồi.
Làm sao đây? Chỉ có chị ấy mới cứu được bác thôi.”Ngư Lâm cố nắm lấy cánh tay của Thanh Lâm và nói:“Vô Ảnh.
Tìm Vô Ảnh về đây.
Em ấy đang giữ thuốc mà Huyết Yêu đã điều chế.
Thuốc này có thể kiềm hãm được độc tố.
Nếu có được nó, ta có thể kéo dài sinh mạng thêm ba ngày.
Chừng đó thời gian đủ chờ được Huyết Yêu về đây.”Lôi Trí quay sang Minh Nhựt nói:“Hình như anh Vô Ảnh đi cứu chị nữ hoàng bóng đêm ở chổ Nguyên Sâm.
Em sẽ đến chổ anh ấy và đưa ảnh về đây.”Thanh Lâm gật đầu, nhưng lại nói:“Anh Tuấn Tú cũng biết.
Anh ấy có học cách điều chế giải dược đó từ Huyết Yêu.
Có điều giải dược từ chổ Vô Ảnh sẽ chắc ăn hơn.
Trừ trường hợp Lôi Trí về muộn, em nghĩ Tuấn Tú là lựa chọn duy nhất trong lúc này.”Ngư Lâm rên rỉ:“Bác chỉ có thể cầm cự thêm một tiếng đồng hồ nữa thôi.
Mấy đứa nhanh tay nhanh chân lên.”“Chúng ta nên đưa bác ấy đến nhà thầy Huyết Yêu.
Ở đó an toàn.”Ngư Lâm lắc đầu không chịu rời đi:“Ta phải ở đây, ta phải canh chừng quỷ môn quan.”Thanh Lâm không còn cách nào khác là phải tìm Tuấn Tú về đây.
Nó chuẩn bị rời khỏi phòng bảo vệ đi tìm Tuấn Tú thì bị Lôi Trí ngăn lại:“Nói địa chỉ, anh sẽ đi cho.
Chạy bằng chân thì không có dư giả thời gian đâu chú em.”Lôi Trí dịch chuyển đến bệnh viện theo lời Thanh Lâm (sau khi bắt thằng bé phá bỏ vòng tròn ma thuật ngoài trường) và rất nhanh đã tìm thấy Tuấn Tú.
Anh đang ở bên trong nhà xác và đang khám nghiệm thi thể của người bị thây ma cắn.
Nó vội vàng túm lấy cánh tay của anh và giải thích tóm tắt những gì đã xảy ra với bác bảo vệ, rồi cùng anh biến mất.Tuấn Tú nhờ Lôi Trí đưa mình về nhà Huyết Yêu lấy nguyên liệu.
Ở đây anh gặp được Nhất Uy và Triều Nghê – hai người cũng vừa về tới.
Nhất Uy đã đặt Triều Nghê trong phòng bệnh mà Trúc Chi nằm ngày trước.
Dĩ nhiên là sau khi cậu đã băng bó vết thương và chắc nó sẽ không đáng ngại nữa mới yên tâm rời khỏi.Nhất Uy vui mừng khi thấy Tuấn Tú không sao.
Nhưng cậu hơi nhíu mày khi nghe đến âm tà độc và bác bảo vệ bị Ngọc Điền đả thương.Tuấn Tú nói nhanh:“Bác bảo vệ trúng âm tà độc.
Anh phải điều chế thuốc kiềm hãm độc tố ấy cho đến khi Trúc Chi cứu bác ấy.
Con bé là người duy nhất có thể cứu lấy bác bảo vệ thôi.”Nhất Uy bâng khuâng hỏi:“Anh có chắc là làm được không?”“Anh chắc chắn có thể điều chế được.
Chỉ cần vài nguyên liệu thôi, anh có ghi chép ở đây.
Nguyên liệu có cả máu của em Nhất Uy à, vì thế em phải đi cùng anh.”Nhất Uy đồng ý ngay.
Tính mạng của bác bảo vệ quan trọng.
Họ cần nhanh chóng đến cứu bác ấy trước.
Nhất Uy đành trễ hẹn với Huyết Yêu một chút vậy.Tuấn Tú nói:“Còn nữa, trừ trường hợp anh không điều chế được, chúng ta cần tìm Vô Ảnh về.”Lôi Trí nhanh nhảu nói:“Để tao đi tìm Vô Ảnh.
Tao giỏi tìm tung tích của người ta mà.”Lôi Trí chẳng mất công sức lắm khi tìm ra được dấu vết mà Vô Ảnh và Nguyệt Trinh đi qua.
Nó