Vừa dứt lời, Trúc Chi đã bị đánh văng ra phía sau bằng sức mạnh của mình.
Huyết Yêu vội vàng bay đến chổ cô, nhưng bị Nguyên Sâm ngăn lại.
Hắn phất tay một cái, cả mười phần thần lực dội vào giữa ngực của lão khiến lão choáng váng, suýt chút nữa đã rơi xuống đất.Nguyên Sâm hừ lạnh, rồi dùng sức chắn trước mặt Huyết Yêu một lần nữa.
Lão lần đầu tiên nhìn thấy nét lo lắng trên mặt hắn như vậy.
Huyết Yêu là một người chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra khuôn mặt, dù chuyện đó có gây khó dễ cho hắn thế nào.
Xem ra, hắn thật sự quan tâm đến Trúc Chi.
Nói không chừng Trúc Chi chính là điểm yếu chí mạng của hắn mà lão mới phát hiện ra đây.Nguyên Sâm không kiềm được sự vui sướng, lõa toét miệng cười khà khà.
Theo như lão thấy: Trúc Chi mà chết thật thì Huyết Yêu sẽ bị đả kích lớn hơn cả khi Hữu Lực hay Diệu Khang kia chết đi.
Vậy thì lão phải ngăn hắn lại, phải giúp Hắc Nương giết chết Trúc Chi từ bên trong, như thế mới thú vị.Huyết Yêu không thể đến chổ Trúc Chi xem tình hình của cô.
Bởi vì Nguyên Sâm một lần nữa đã chắn trước mặt hắn và đang trong tư thế muốn giao chiến với hắn lần nữa.
Rõ ràng lão muốn cho hắn biết một điều, rằng chỉ cần lão còn sờ sờ trước mặt hắn thì hắn đừng có hòng đến được chổ của Trúc Chi.Huyết Yêu siết mạnh tay, khuôn mặt đầy tức giận nhìn Nguyên Sâm khiến lão càng phấn khích hơn nữa.
Hắn rút cây quạt trần của mình ra và Nguyên Sâm biết điều gì sẽ đến ngay bây giờ.
Lão đã từng nghe rất nhiều về cây quạt bí hiểm của Huyết Yêu.
Nó là vũ khí, một vũ khí mạnh.
Vậy mà nó chưa từng xuất hiện trong bảng danh sách những vũ khí thần thoại.
Chỉ biết rằng mỗi khi hắn rút cây quạt này ra thì không trận chiến nào mà hắn không thắng cả.
Ngay cả khi hắn và lão giao đấu ở trận chiến ngày trước cũng chưa từng thấy hắn quyết tâm như thế.Nguyên Sâm vui vẻ nói:“Lão đoán con bé đó chính là điểm yếu của ngươi, phải không Huyết Yêu? Nếu con bé đó chết thì ngươi sẽ ra sao đây?”Huyết Yêu lạnh lùng đáp trả:“Cô ấy sẽ không chết được.”“Sao ngươi chắc như thế hả? Phải biết Hắc Nương, em gái của ta không phải loại dễ sơi đâu.
Nhất là khi Trúc Chi còn là tiểu ma vương, cơ thể của nó phù hợp với tà khí của em gái ta.
Ngươi sẽ đánh mất nó sớm thôi.”Huyết Yêu cũng sợ điều đó.
Trái tim của hắn đang đập rất loạn, một phần lo lắng vì không đến giúp cô được, một phần tức giận vì Nguyên Sâm nhảy ra phá đám.
Hắn đưa mắt nhìn cô, đồng thời đưa quạt ngang mặt, coi bộ đã sẵn sàng đánh cho Nguyên Sâm một trận tơi bời.Đột nhiên, cơ thể Trúc Chi phóng lên cao, hai tay dang ra thành hình chữ thập, đầu của cô nằm nghiêng về bên trái, mắt nhắm nghiền, miệng của cô thì thào gì đó chẳng ai nghe được.
Chỉ một phút sau, cô mở mắt nhìn lên trời, đôi môi trở nên tím tái, ánh mắt tăng thêm vài phần độc ác, nhìn rất đáng sợ.Nhất Uy vừa đánh bại một tên thợ săn linh hồn.
Cậu từng giao đấu với gã một lần trong bão tàng, chỉ cần đánh tan đầu lâu – nơi chứa sức mạnh của gã thì gã sẽ theo đó mà chết.
Đám thợ săn linh hồn này bị đày vào cõi vô định và chúng đã thoát ra ngoài cùng với Y Nguyên và Thủy Hà.
Cậu trong thấy điều kỳ lạ ở Trúc Chi, cũng thấy Huyết Yêu chẳng thể nào đến chổ cô khi Nguyên Sâm cứ kề kề bên cạnh, cậu muốn thay Huyết Yêu đến xem cô thế nào.
Nhất Uy bay lên trên cao, lũ thợ săn linh hồn còn lại rượt theo cậu sát nút.
Cậu không cách nào thoát khỏi chúng mà tiến đến chổ Trúc Chi.Trúc Chi nhìn xung quanh, thấy Huyết Yêu đang cùng Nguyên Sâm tấn công nhau.
Người thì dùng quạt, người thì dùng cây phất trần liên tục ném thần khí vào đối phương.
Cô cảm nhận được luồng sinh khí kỳ lạ đang muốn chiếm lấy cơ thể mình, khiến cô phải bộc phát vọng âm cực đại.
Cô lo lắng cho những người khác, liệu vọng âm của cô có giết chết họ hay không.Trúc Chi hét lên:“Là vọng âm cực đại, mọi người mau mau tự bảo vệ mình...”Huyết Yêu nghe thấy thế liền thu lại thần khí, hạ cơ thể xuống mật đất, đồng thời dùng thần lực kéo Nhất Uy về phía mình.
Khi cậu đang khó hiểu tại sao Huyết Yêu lại làm thế thì nghe được một tiếng hét lớn, tiếng hét xé tan luôn cả bầu trời đêm, khiến bức tường băng phía bên kia gần như nứt làm đôi.Trúc Chi vì cố kiềm lại vọng âm để tạo cho mọi người có thêm thời gian mà khi phát vọng âm, khí âm phát ra từ giọng nói lẫn cơ thể của cô.
Vọng âm mạnh đến mức hất tung tất cả yêu ma quỷ quái đã trốn ra khỏi cõi vô định, khiến chúng ngã quỵ và bất tỉnh.
Bởi vì chúng không biết vọng âm cực đại là gì, cũng chẳng thể nào hiểu được hàm ý trong câu nói của cô.Những người khác vì nghe được lời nhắc nhở của cô đã có thời gian tạo ra lằn chắn mạnh nhất.
Huyết Yêu che chắn cho Nhất Uy, Lý Ngôn ôm lấy Tiểu Bạch và bảo vệ nó, Hoàng Anh vẫn còn nằm trong lòng Vô Ảnh dưới lằn chắn mà anh đã tạo ra, Thủy Hà được Y Nguyên bảo vệ.
Họ biết vọng âm của Trúc Chi mạnh ra sao, Nguyệt Trinh và Cố Nhi hợp sức tạo ra lằn chắn.
Vì thế họ đều an toàn.Nguyên Sâm phản xạ nhanh không kém.
Lão vừa thấy Huyết Yêu thu hồi thần lực đã nhanh chóng phi người xuống đất, tạo ra một lằn chắn tự bảo vệ chính mình.
Lão biết vọng âm cực đại là gì.
Vọng âm bình thường đã mạnh rồi, vọng âm cực đại còn mạnh hơn gấp mười lần và sức công phá của nó còn ghê gớm hơn cả việc Hắc Nương tỉnh lại trong cơ thể Trúc Chi trước đó.Trúc Chi không chỉ kế thừa vọng âm từ Quỷ vương Y Nguyên mà còn khiến nó trở nên bá đạo hơn.
Nếu tiểu ma vương là con trai thì chẳng thể nào bộc phát vọng âm mạnh cở đó đâu.
Vì Trúc Chi là con gái, lại còn mang huyết mạch giữa thần và quỷ, thế nên sức mạnh của vọng âm mới mạnh như thế.Người của Nguyên Sâm bị thương khá nặng, nhất là Bảo Bảo, ả không kịp tạo ra lằn chắn hoặc lằn chắn bảo vệ của ả quá yếu, đến nổi bị vọng âm xuyên qua và khiến ả bị thương.
Ả đăng nằm bất động, miệng còn dính một chút máu tanh.Thu Thuyền may mắn hơn một chút, ả đứng ngay cạnh Nguyên Sâm khi lão đáp xuống đất.
Vì thế ả may mắn được Nguyên Sâm kịp thời cứu giúp mới bảo vệ được mạng sống.
Ả khiếp đảm nhìn lên Trúc Chi trên cao, tự cảm thán.
Ả chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy.Diệu Khang bảo vệ Nguyên Lực trong lằn chắn của mình khiến y bàng hoàng, vẫn không thể tin được gã lại có thể bảo vệ mình như thế.
Cả hai là kẻ thù không đội trời chung.
Trong ký ức của y, Diệu Khang chính là kẻ đã giết chết cha mẹ của mình.
Lý do gì khiến gã lại bảo vệ y như thế, có thể nào gã muốn tự mình giết chết y hơn là nhìn thấy y chết dưới sức mạnh của vọng âm hay không.Nguyên Lực bực bội nói với Diệu Khang:“Cho dù cứu mạng của ta, ta cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi.”Diệu Khanh hậm hực nhìn Nguyên Lực, rất muốn đánh vào đầu thằng bé mười cái cho bỏ ghét.
Gã cũng chẳng hiểu tại sao lại bảo vệ nó trong khi nó một mực muốn giết chết mình.
Có thể trong lòng của gã, nó vẫn là đứa trẻ cần được bảo vệ, nó vẫn là đứa trẻ mà gã đã cứu khi còn trong bụng mẹ, hoặc nó là con của họ (những người đã vô cớ bị giết hại chỉ vì từng được gã ban điều ước).Trong sâu thẩm nơi nào đấy trong lòng Diệu Khang, Nguyên Lực giống như thằng cháu trai hư hỏng, đi sai đường và rất cần được dẫn lối trở về với sự lương thiện vốn có của nó.
Độc trùng tam mà Nguyên Sâm hạ trên người nó lại không có thuốc giải.
Phải như gã có thể giúp nó thì hay biết mấy.
Liệu nó biết chính nó mới là kẻ đã