Trúc Chi thậm chí còn tưởng rằng Hắc Nương sẽ nhào tới đâm xuyên cổ của mình nữa cơ.
Bởi vì ánh mắt đầy thù hận mà ả đang ném vào mặt cô thật sự khiến cô có chút sợ hãi.
Cô đứng bất động, cảm nhận mồ hôi (đằng sau lưng) đang túa ra như mưa.
Cô còn không dám đưa tay lên lau mồ hôi trên trán nữa.
Nỗi khiếp sợ đang áp chế mọi suy nghĩ trong đầu cô, áp lực từ Hắc Nương quá kinh khủng.Trúc Chi nói, cố gằng giọng sao cho âm thanh phát ra không quá run rẫy:“Tại sao ngươi lại quan tâm ta có phải là con của Thiên tử hay không? Nếu ta là con của ngài ấy, ngươi sẽ tha mạng cho ta hay sao?”Hắc Nương hét vang (nếu mà cô đứng gần ả, chắc chắn đã hứng trọn nướt miệng mà ả vừa nói vừa văng tung tóe kia kìa):“Ta sẽ cho ngươi chết một cách đau đớn nhất, như vậy mới thỏa mãn nỗi căm hờn trong lòng ta.”Trúc Chi cắn chặt răng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, rất cảnh giác nhìn Hắc Nương.
Ả giống như phát điên, múa kiếm loạn xạ, một lòng muốn giết cô.
Trong con ngươi lóe lên sát khí và cô nhận ra ả không hề muốn nhân nhượng điều gì cả.
Ả muốn nuốt chửng cả cơ thể lẫn linh hồn của cô.Lần đầu tiên trong lòng Trúc Chi dáy lên nỗi tò mò lớn lao.
Rằng giữa Hắc Nương và Thiên tử đã xảy ra ân oán như thế nào mới biến một ả phụ nữ (cũng xinh đẹp) trở nên điên dại như vậy.
Cô chỉ có thể đoán được sơ sơ tình hình ngày xưa: Rằng chính tay Thiên tử đã đẩy người phụ nữ này vào con đường chết, còn phong ấn linh hồn của ả bên trong cõi vô định.
Rút cuộc thù hận giữa họ sâu thế nào đây?Hắc Nương tự mình nhận định Trúc Chi là đứa con rơi của Thiên tử năm đó.
Ả mặc kệ tất cả khả năng chứng tỏ Trúc Chi là truyền nhân của Quỷ vương, cô có vọng âm, lại là người sở hữu thanh quỷ kiếm, ả không quan tâm đến những điều đó nữa.
Ả chỉ một lòng tin vào những gì mình thấy: Khi cô rắc máu của mình lên thanh kiếm thì nó giết được đám xương hắc ám của mình, mà chỉ có huyết mạch của Thiên tử mới có khả năng tiêu diệt được đám xương hắc ám của ả.Làm sao Hắc Nương có thể quên đi nỗi nhục năm đó, khi ả vẫn còn tung hoành ngang dọc, giết người vô số, thì bị tên Thiên tử thối tha (ả chỉ cần nhớ đến khuôn mặt sáng bừng của gã thì lại cảm thấy ứa gan) phá đám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã không những giết chết ả, gã còn đặt một lời nguyền độc lên linh hồn của ả, khiến linh hồn của ả mục rửa cùng với cõi vô định.
Lần này may mắn được thoát ra, ngoài mong muốn phá tan nát những gì tên Thiên tử kia bảo vệ, ả còn muốn truy tìm đứa con rơi của gã năm đó mà moi tim nó ra ăn sống.
Chỉ có như vậy ả mới có thể dày vò linh hồn của gã, khiến gã sống không bằng chết, khiến gã phải chịu thương tổn như ả đã từng chịu.Hắc Nương không tìm thấy một điểm nào trên khuôn mặt Trúc Chi giống với Thiên tử.
Nhưng ả vẫn mặc kệ, chắc con bé này giống với ả phụ nữ tầm thường mà gã đã yêu.
Trước hết, ả phải một mình giết chết con bé này, và ả không muốn ai ngăn cản.Hắc Nương biến ra một thanh kiếm có hình dáng tương tự với thanh quỷ kiếm trong tay Trúc Chi.
Ả chỉ mũi kiếm lên trời và gầm lên.
Trúc Chi còn tưởng tiếng gầm ấy là vọng âm nữa cơ.
Bởi vì sức công phá của nó ngang ngửa với vọng âm mà cô đã dùng khi nảy.
Suýt chút nữa, âm thanh quái dị kia xé toạt luôn bức tường băng mà Thủy vương và Linh Đàm đang ra sức tạo nên.Ngay cả Huyết Yêu và Nguyên Sâm cũng bị chấn động bởi âm thanh khủng khiếp vừa rồi.
Huyết Yêu rất nhanh nhận ra đó không phải vọng âm của Trúc Chi, đó chỉ là tiếng hét đầy uất hận của một phụ nữ có đầy tâm ma trong đầu.
Thứ âm thanh khiến người ta liên tưởng đến thợ săn quay đầu đối diện với đàn sói khi chúng đang dồn mình vào đường cùng, muốn cùng chết chung với chúng.
Âm thanh vừa thê lương, lại vừa có chút giận dữ khiến hắn có chút lo cho Trúc Chi.Nguyên Sâm còn lạ gì với âm thanh này nữa.
Đó dù sao cũng là em gái của lão, lão rõ nó như lòng bàn tay.
Lão cũng nhận ra thứ tiếp theo mà Trúc Chi đối mặt là thứ gì.
Lão tò mò nhìn xuống bên dưới và nhận ra xác chết của đám xương hắc ám đang từ từ bốc cháy vào hư vô.
Lão rất nhanh biết được thứ Huyết Yêu đã ném cho Ưng Thụy là gì: Máu của Huyết Yêu.Nguyên Sâm thu lại chưởng lực và nhìn sâu vào đôi mắt của Huyết Yêu khiến hắn có chút bối rối.
Ánh mắt của lão rất kì lạ, vừa như đánh giá, lại vừa thản thốt, như không thể tin cái gì đó là sự thật.
Đáng lý hắn nên thừa cơ lão lơ đãng mà dáng một chưởng lực khác khiến lão gục ngã mới phải.
Nhưng đôi mắt của lão, ánh mắt đó khiến hắn chần chừ.Huyết Yêu hỏi thẳng:“Cái ánh mắt đó là gì vậy? Trông không lão chút nào hết.”Nguyên Sâm cắn môi, đưa mắt nhìn xuống phía dưới đất, rồi lại nhìn Huyết Yêu.
Lão hít một hơi thật sâu, rồi mới trả lời Huyết Yêu bằng một câu hỏi khác:“Ngươi mang huyết mạch của Thiên tử, đúng chứ?”Huyết Yêu bình tĩnh mắt đối mắt với Nguyên Sâm, không hề phát ra một tia sợ hãi khi bị lão nói đúng.
Thái độ dửng dưng này của hắn khiến lão không xác nhận được câu hỏi của mình là đúng hay sai.
Lão nói tiếp:“Máu của ngươi khiến đám xương khô của em gái ta chết hết.
Điều này khiến ta liên tưởng đến chuyện năm năm về trước.
Có một lần ta triệu hồi đám xương khô, nhưng bị gã nào đó giết hết.
Ta còn tưởng bản thân không có khả năng triệu hồi chúng cho đến khi nhìn thấy ngươi ném lọ máu cho Ưng Thụy đưa cho Trúc Chi.
Huyết Yêu, lão già này không mù, lão biết ngươi đã lấy máu trên cánh tay mình.
Điều này giải thích được nhiều điều.”Huyết Yêu im lặng nghe Nguyên Sâm nói.
Lão cứ lượn qua lượn lại trước mặt hắn một cách chán ghét, ném ánh mắt soi mói khắp khuôn mặt của hắn.
Lão cười khẩy và nói:“Hóa ra đây là lý do ta nhìn ngươi rất quen mắt.
Hóa ra Thiên tử luôn luôn thiên vị ngươi vì ngươi là con riêng của hắn.
Và ta cũng biết sức mạnh mà ngươi có là sức mạnh của giống lai hai loài.”Huyết Yêu tiếp tục giữ thái độ “lặng như tờ” mặc cho Nguyên Sâm xì xào bên tai.
Hắn như bị đánh choáng, Nguyên Sâm quả nhiên rất thông minh.
Lão đã nhận ra chuyện bí mật của Thiên tử, điều này càng thêm lý do khiến hắn không thể nào để lão thoát khỏi nơi này được.
Ai biết được lão sẽ ra chiêu quái quỷ nào gây bất lợi với thiên đế - người cha mà hắn luôn muốn bảo vệ.Nguyên Sâm cười nói với Huyết Yêu:“Hắc Nương chắc hẳn hiểu lầm Trúc Chi đó có mối liên hệ mật thiết với Thiên tử.
Ngươi không nhận ra âm thanh ban nảy mà nó gào rú, đúng chứ?”Huyết Yêu nhăn mặt, thoáng liếc về phía Trúc Chi