Vô Ảnh vẫn chưa thôi bàng hoàng ghì chặt thân ảnh trong tay mình.
Cơ thể đó đã không còn hơi ấm và đôi mắt mở trừng, vô hồn ấy đang đập vào ánh mắt anh khiến anh tê dại.
Bàn tay đang ôm lấy Hoàng Anh của anh run bần bật, siết chặt cánh tay lạnh ngắt của ả.
Trái tim của anh thoáng ngừng đập.
Anh cảm thấy thật nghẹt thở, không cách nào giữ nhịp thở bình thường được nữa.Vô Ảnh vô thức rơi nước mắt, vẫn không buông Hoàng Anh ra.
Ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi xa xăm, cứ như hồn của anh đã thoát xác rồi, không còn trong cơ thể Hiếu Minh nữa.
Đôi môi luôn lẩm bẩm mấy từ:“Chết rồi...!Đã chết chết rồi...” Nói xong anh khóc rống lên như một đứa trẻ bị người ta cướp mất món đồ yêu thích.Thân ảnh đau đớn quằn quại trong nước mắt của Vô Ảnh khiến những người khác chùng bước.
Họ không dám lại gần một kẻ đang đau khổ, như một Huyết Yêu như phát điên ở bên kia (người vừa khiến Nhất Uy bị thương vì thần lực bộc phát).
Anh cũng chẳng muốn ai lại gần mình lúc này.
Anh chỉ muốn ôm lấy Hoàng Anh như thế mà thôi.Hoàng Anh nói dối.
Anh biết điều đó.
Anh biết những lời dối trá mà ả nói chỉ muốn người còn sống như anh bớt day dứt mà thôi.
Làm như anh là một kẻ ngu ngốc, không biết phân biệt đâu là tình cảm nam nữ, đâu là tình cảm giữa một thuộc hạ và chủ nhân vậy.
Ả nói bản thân yêu Y Nguyên cũng vì không muốn Vô Ảnh khiếp đảm vì sự lựa chọn của mình mà thôi.Kể từ khi hai người gặp lại nhau ở trường học, Trúc Chi đã nhìn thấy điềm báo anh chết trong tay ả, vận mệnh đã trói buộc họ lại với nhau rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ả đã giúp anh lấy lại ký ức đã đánh mất từ lâu, ở bên cạnh anh như một kẻ địch thủ, nhưng anh mắt khi ả nhìn anh hoàn toàn không có lấy một tia ghét bỏ nào.
Vì thế anh luôn đối xử với ả như đối xử với một người bạn bình thường.
Dần dần tình cảm đồng đội đã phát triển thành thứ tình cảm không tên.
Đến anh cũng cảm thấy li kỳ.Vô Ảnh vùi mặt vào Hoàng Anh nức nở:“Đáng lý phải cùng nhau rời khỏi đây.
Đã hứa với nhau rồi kia mà.”Tiểu Bạch lặng lẽ đến bên cạnh Vô Ảnh.
Nó chần chừ một lúc mới lấy dãi lụa mà Hoàng Anh đã đưa cho nó trước đó, ả đã dặn nó đưa lại cho Vô Ảnh nếu họ rời khỏi đây an toàn, còn ả sẽ rời xa anh.
Có lẽ dãi lụa này sẽ trở thành kỷ vật cuối cùng của ả.Tiểu Bạch nhét vào tay Vô Ảnh và nói:“Chị ấy nhờ em đưa cái này cho anh.
Lúc nảy khi em nhìn vào nỗi khiếp sợ của chị ấy, em thấy...”Tiểu Bạch xoay một vòng liền biến thành hình ảnh của một chàng thanh niên tuấn tú, trên tay cầm chiếc khăn tay thêu một con đường ngoằn nghoèo.
Người thanh niên kia chính là Hữu Lực.Vô Ảnh ngã ngửa trên mặt đất, còn không dám tin hình ảnh của mình trước mặt.
Linh hồn của anh nằm trong thân thể Hiếu Minh chưa đủ lâu, sao anh quên đi khuôn mặt thật của chính mình được.
Trên tay Tiểu Bạch còn cầm khăn tay, chiếc khăn tay anh luôn giữ bấy lâu nay.Vô Ảnh nhớ chứ.
Dãi lụa này anh đã tặng lại cho một cô gái đã giúp đỡ anh trong rừng.
Anh còn hứa sẽ quay lại tìm cô gái, nhưng khi anh quay lại, gia đình nàng ấy đã chuyển đi nơi khác.
Lâu dần, anh tưởng cô gái năm nào đã quên ngày hôm ấy.
Lâu dần anh cũng quên luôn khuôn mặt và cả dáng hình nhỏ bé của cô, chỉ nhớ mỗi chiếc khăn tay này.Một lần gặp gỡ, một lần trao vật định tình, nhưng không có cơ hội gặp lại nhau.
Anh đã tưởng duyên phận của họ đã đứt đoạn, không ngờ người con gái vẫn luôn ở trước mặt, lại còn toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho anh như thế.Vô Ảnh ôm lấy Hoàng Anh và nghẹn ngào:“Anh xin lỗi...”Làm sao mà Hoàng Anh chưa bao giờ nói cho Vô Ảnh biết về dãi lụa chứ.
Ả luôn luôn giữ nó kia mà.
Không lẽ ả tưởng rằng anh đã quên cuộc gặp gỡ vô tình năm đó ư? Lẽ nào ả nghĩ anh chưa bao giờ muốn quay lại đó tìm ả ư?“Phải rồi.” Vô Ảnh thì thầm với chính mình.Vô Ảnh tưởng tượng được khuôn mặt thản thốt và đau khổ của Hoàng Anh khi biết chàng trai Hữu Lực năm nào giờ đã trở thành hôn phu của công chúa Thủy Hà.
Dĩ nhiên ả sẽ không đi tìm anh rồi, dĩ nhiên ả sẽ nghĩ anh không cần ả rồi.
Vậy thì đáng lý ả không nên lưu giữ dãi lụa này lâu như thế, đáng lý ả nên vứt nó đi, cũng như vứt bỏ tình cảm của mình đi.Nguyên Sâm hí hửng nhìn phản ứng đau khổ tột độ của Vô Ảnh.
Phải, càng nhiều cái chết càng tốt.
Cho dù lão có chết tại nơi này thì lão cũng phải kéo theo càng nhiều xác chết càng tốt.
Lão bật cười ha hả, chẳng mảy may đau buồn cho người từng là đồng đội của mình ngày trước.Vô Ảnh nghe thấy tiếng cười giòn tan của Nguyên Sâm.
Anh giao lại Hoàng Anh cho Tiểu Bạch trông coi (làm như anh sợ để cái xác của ả lại thì Nguyên Sâm có thể cướp mất bất cứ lúc nào).
Anh tức giận đứng dậy, ném ánh nhìn đầy căm phẩn vào mặt lão, thanh kiếm lưỡi hái rung lên trong tay anh, như muốn cùng anh giết chết lão.Vô Ảnh rạch một đường dài trên lòng bàn tay của mình, thấm máu lên thanh kiếm.
Tiểu Bạch nhận thấy vết rạch trên thay anh sâu hơn bình thường, vậy mà anh không hề nhíu mày một chút nào hết.
Nó biết nỗi khổ tâm của anh còn đau hơn vết thương kia rất nhiều.
Nó lặng lẽ ôm xác chết của Hoàng Anh và rời ra xa.
Nó đến bên cạnh Nhất Uy, Diệu Khang thấy thế liền vội vàng đứng bên cạnh Nguyệt Trinh.Không một ai nhìn thấy Vô Ảnh đã di chuyển như thế nào, chỉ thấy một cơn gió thổi ngang qua người Thủy Hà và khi mọi người bình tỉnh lại đã thấy anh đang đứng trước mặt Nguyên Sâm.
Anh chém một đường dài hướng từ trên xuống dưới trước đỉnh đầu của lão khiến lão ngưng cười ngay lập tức.Nguyên Sâm hú vía.
Lão đã né được chiêu hiểm mà Vô Ảnh vừa tung ra.
Ít ra giác quan của lão vẫn nhạy bén, nếu không thì với một chiêu vừa rồi Vô Ảnh có thể đã chém trúng đầu của lão.
Ngoại trừ Huyết Yêu, những người còn lại lão không bao giờ để vào mắt.
Nhưng với chiêu vừa rồi, Vô Ảnh lại khiến lão dè chừng.
Quả nhiên lão đã chọc điên hai tên, khiến cả hai đều điên lên vì tình.Vô Ảnh vẫn còn đang trong cơn tức giận, anh xoay mũi kiếm hướng thẳng vào trái tim của lão mà lao tới.
Lần này anh còn dồn thần lực vào cả hai tay.
Mặc dù anh biết mình không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu sài mưu kế, nhất định vẫn có thể khiến lão bị thương chút ít.Vô Ảnh chờ đến khi cơ thể Hiếu Minh gần như đến gần Nguyên Sâm thì lập tức thoát khỏi xác của thằng bé, linh hồn của Hữu Lực dịch chuyển ra đằng sau Nguyên Sâm và đâm vào ót của lão.Ngay khi Vô Ảnh tưởng mình đã đâm trúng Nguyên Sâm thì một thanh kiếm chặn đứng đường tấn công của anh.
Người trước mặt là Y Nguyên với ánh mắt đờ đẫn như một con rối.
Gã chặn đứng giữa anh và lão.
Nhưng Vô Ảnh vẫn còn hậu chiêu, anh trở lại