Trong phòng tiếp khách của tòa thị chính, Hồ Tôn Hiến, sứ thần nhà Minh đảo đôi mắt lươn quét khắp nơi, choáng ngợp với những đèn treo thủy tinh, thảm Ba Tư, cốc pha lê, gương tráng bạc trang trí khắp phòng. Lâm Tú Viên ngồi đối diện với hắn, môi xinh khẽ bĩu lên, nhủ thầm trong lòng “Đúng là đồ nhà quê, đồ người rừng”. Nhưng là một viên quan ngoại giao ưu tú, nàng không để cảm xúc thể hiện ra mặt, chỉ khẽ mỉm cười nói
- Sứ thần, ngài thấy thế nào?
- Xa hoa, tất xa hoa. Lộ thấy lơi lày so dới hoàn tung của tại Minh tòn xa hoa hơn lữa... (Xa hoa, rất xa hoa. Ngộ thấy nơi này so với hoàng cung của đại Minh còn -xa hoa hơn nữa – sau đoạn này bắt đầu dùng tiếng Việt) – Hồ Tôn Hiến cảm khái nói – không biết bao giờ ngộ mới được gặp vua của các nị?
- Hoàng đế bệ hạ đã giao hết việc đàm phán ngoại giao cho ta, ngài có chuyện gì cứ trao đổi với ta cũng được – Viên Viên mỉm cười nói
- Hồ đồ, thật là hồ đồ. Làm sao ta có thể trao đổi chuyện quốc gia đại sự với một người đàn bà chứ – Hồ Tôn Hiến tức giận phùng mang trợn mắt
- Vậy thì rất lấy làm tiếc, xin mời sứ thần trở về thôi – Viên Viên không hề tức giận mà mỉm cười lễ phép nói
- Ngươi ... các người... thật sự là quá khinh người mà
- Thật là buồn cười. Ngươi thân là sứ thần mà không biết thể chế của nước ta, mới vào là mở miệng coi khinh phụ nữ, vậy mà lại nói chúng ta khinh người? – Lâm Tú Viên chất vấn
- Ta đại diện cho hoàng đế Đại Minh, chỉ có vua của các người mới có tư cách nhận chỉ dụ của hoàng đế bệ hạ – Hồ Tôn Hiến cãi cùn
- Ta cũng đại diện cho vua của ta. Nếu hoàng đế Đại minh sang đây thì vua của ta cũng sẽ đích thân đón tiếp
- Ngươi... vô lễ – Hồ Tôn Hiến đứng dậy, vung tay định đập bàn
“ĐOÀNG!!!” Một tiếng nổ vang lên, sứ thần Đại Minh ngã ngồi trên đất, dưới chân một vũng vàng vàng chảy ròng ròng... Lâm Tú Viên bịt mũi, vung vẩy khẩu súng lục Hổ Mây đang bốc khói trong tay, bĩu môi nói
- Đừng quá khích, ta mà sợ hãi thì không biết chuyện gì xảy ra đâu đấy. Buổi họp hôm nay tạm dừng... sứ thần... nên về thay quần đi...
------------
Lúc này, ở đảo Okinawa, vua Bunei của Chuzan cùng vua Hananchi của Hokuzan liên minh với nhau, xuất binh đánh Nanzan. Quân của Chuzan do Án ti Sho Shisho chỉ huy, gồm 500 samurai, 10 ngàn túc khinh (ashiragu: bộ binh nhẹ), còn quân của Hokuzan do Án ti Tani chỉ huy, gồm 630 samurai và 12 ngàn túc khinh. Quân của Nanzan lúc này chỉ có chưa đến 10 ngàn người, trong đó samurai chưa đến 200 người, rõ ràng ở vào thế yếu hơn so với 2 đội quân còn lại.
Chiều hôm diễn ra trận chiến khủng khiếp ấy, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tại vịnh Kinbu, 20 chiến thuyền của quân Hokuzan đã đem quân đội của Án ti Tani đổ bộ xuống bãi cát. Lúc này, quân của Nanzan cũng tiến đến từ phía Nam và quân của Chuzan thì tiến đến từ phía Bắc. Tani cùng Sho Shisho hợp quân xong thì liền đem các samurai bố trí sang hai cánh, còn hơn 20 ngàn túc khinh thì chia làm 10 cánh quân. Sho dự định đem 6 cánh quân tập trung tấn công vào trung quân của Nanzan, 4 cánh còn lại tấn công vào 2 cánh phải và trái, còn các samurai thì đợi khi thích hợp thì bắt đầu xông lên.
Bên này, chỉ huy quân Nanzan là Hokushita cũng đem 5000 túc khinh tập trung lại ở trung tâm, đem kỵ binh Nanzan và samurai bố trí sang cánh trái, còn cánh phải do quân Liên Việt nhận thầu. Huỳnh Văn Nam đem 2000 lính thủy đánh bộ chia làm 3 phần, 200 lính bảo vệ pháo binh, 800 lính dàn trận trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, còn 1000 lính mai phục phía sau ngọn đồi.
Đầu tiên, giống như các trận chiến thời Tam quốc ở Trung nguyên, 1 samurai mặc giáp màu đỏ, đeo mặt nạ mặt quỷ, lưng đeo 1 lá cờ dài có hình 1 con rồng, tay cầm 1 cây giáo chữ T chạy lên quát lớn
- Ta là Ashina, quỷ vương Ashina nhà Tama, có kẻ nào ra đây chịu chết không?
Từ trong trận của quân Nanzan, 1 viên tướng mặc giáp xanh, đội mũ sừng hươu, lưng đeo lá cờ có hình chữ Sơn, tay cầm 1 cây naginata thúc ngựa lao lên quát
- Ta là Yoshi nhà Senko, xin mượn ngươi thủ cấp
Nói rồi Yoshi lao lên vung đao chém Ashina, Ashina ung dung vung giáo đỡ lại, cười lớn
- Đến tốt, đến tốt, ăn ta một giáo
Một giáo đâm ra nhanh như chớp, Yoshi chỉ kịp hụp đầu, lưỡi giáo đã đâm sượt qua má của hắn. Ashina quay cổ tay, thu giáo lại, lưỡi dao bên cạnh thương cắt đứt 1 cái sừng hươu trên đầu Yoshi. Bên trong trận của Hokuzan và Chuzan vang lên những tiếng hô vang cổ vũ.
Yoshi toát mồ hôi lạnh, nhưng tay lại càng nắm chắc thanh trường đao, tung ra một nhát chém ngang. Ashina dùng giáo gạt ra, lại dùng giáo đâm về phía cổ họng của Yoshi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Yoshi ngã khỏi ngựa, lăn mình trên mặt đất. Vừa chạm đất, Yoshi lập tức vứt đi thanh naginata, rút kiếm ra thủ thế. Ashina cũng nhảy xuống ngựa, đem giáo cắm xuống đất, rút gươm ra khỏi vỏ. Yoshi lập tức bật dậy, lao người, gươm hướng về cổ của Ashina mà đâm tới. Ashina khẽ tránh, dùng tay nắm lấy tay cầm chuôi kiếm của Yoshi đẩy mạnh, chuôi kiếm lập tức hướng về mặt của Yoshi mà đập tới. Yoshi ngửa người tránh đòn, chân đá mạnh vào tay của Ashina, lăn mình về phía sau. Trong lần chạm kiếm tiếp theo, vai của hai người chạm vào nhau, Ashina lập tức dùng cùi chỏ giã vào mặt của Yoshi, rồi nắm lấy tay của hắn làm một đòn ném qua vai, sau đó dùng kiếm đâm thẳng vào vị trí mà Yoshi vừa bị ngã, nhưng Yoshi đã lăn mình tránh được. Ashina lao đến dùng kiếm chém tới tấp, Yoshi dùng kiếm đỡ ngang trước ngực, đỡ được đợt tấn công như vũ bão này của Ashina. Lựa một chiêu đâm trượt của Ashina, Yoshi hất ngã đối thủ về phía sau, rồi nhanh chóng bật dậy. Ashina lao vào, dùng kiếm đâm về phía yết hầu của Yoshi, nhưng chàng trai xứ Nanzan khẽ nghiêng đầu tránh được, tung 1 cú lên gối trúng cằm của Ashina. Lựa lúc đối thủ đang choáng váng, Yoshi vung