“Thập cô bà, ngài đã tới.”Vương Thiên Thuỵ nhìn thấy Vương Thanh Linh, vội vàng đứng dậy, thần sắc cung kính.“Vãn bối Liễu Giang Hà bái kiến Vương tiền bối.”Liễu Gang Hà vội vàng hành lễ vãn bối, thần sắc cung kính.Vương Thanh Linh khoát tay áo, dặn dò: “Được rồi, nghi thức xã giao thì miễn đi.
Ngươi thả linh thú ra đi! Ta xem thử như thế nào.”Liễu Giang Hà gật gật đầu, cổ tay nhoáng lên một cái.
Một đạo lam quang của Linh thú châu từ trong tay áo hắn bay ra.Lam quang là một con cự mãng dài hơn mười trượng, bụng nó có vẻ mập mạp.
Trên người nhiều chỗ tróc vảy, trên đầu có vài vòng linh văn màu vàng.
Cự mãng màu lam có chút không có tinh thần, nằm úp sấp trên mặt đất không chịu nhúc nhích.Đây là một con linh thú bậc hai Thôn linh mãng.
Thôn linh mãng dễ dàng nuôi dưỡng, thích cắn nuốt những linh thú khác.Vương Thanh Linh mở miệng Thôn linh mãng, xem xét lưỡi rắn và khoang miệng, không có phát hiện điều gì dị thường.Ánh mắt của nàng dừng ở cái bụng mập mạp của Thôn linh mãng, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
Thôn linh mãng như bị người đạp trúng chỗ đau, lập tức xoay người mở mồm, cắn về hướng Vương Thanh Linh.Vương Thiên Thuỵ bị doạ sợ, Vương Thanh Linh lại không chút hoang mang.
Tay ngọc vừa lật, một đạo bạch quang bay ra nhanh chóng cuốn lấy miệng Thôn lĩnh mãng, trói chặt miệng nó.“Vương tiền bối tha lỗi, bình thường Thôn linh mãng rất ngoan.
Chỉ là không thể đụng tới bụng nó, chắc là nó đang mang thai.
Trong tộc chúng ta còn có một con Thôn linh mãng đực.”Liễu Giang Hà vội vàng giải thích, giọng điệu có một chút không xác định.“Không phải mang thai, nó ăn phải thứ gì đó sai rồi.
Trong cơ thể hẳn là có thứ gì đó không ngừng tàn phá thân thể nó.
Nếu ta đoán không sai thì nó đã lâu lắm rồi chưa ăn cơm phải không?”Liễu Giang Hà gật đầu, rồi nói: “Đã mấy tháng rồi.
Nửa năm trước, sau khi nó cắn nuốt một con Kim ly hà ở dưới biển thì sức ăn giảm mạnh.
Mấy tháng trở lại đây cái gì cũng không ăn.”“Nâng nó đến hậu viện đi, để ta chữa trị cho nó.”Liễu Giang Hà và Vương Thiên Thuỵ nâng Thôn linh mãng lên, đi vào hậu viện.Vương Thanh Linh lấy ra mấy chục chai chai lọ lọ.
Bắt Thôn linh mãng mở miệng, đổ một ít chất lỏng vào miệng nó, bắt buộc nó nuốt xuống.Không qua bao lâu, Thôn linh mãng giãy dụa kịch liệt, cuồng tính đại phát.“Tiền bối đây là…”Liễu Giang Hà lộ vẻ mặt lo lắng.“Yên tâm, thứ nó dùng không có độc.
Chỉ là giúp nó đẩy ra thứ gì đó trong cơ thể thôi.”Vương Thanh Linh giải thích.Thân thể Thôn linh mãng xoay đến xoay đi, dường như rất thống khổ.Nửa khắc đồng hồ sau, vang lên hai tiếng “Phốc phốc” trầm đục.
Một mảng chất lỏng màu đen lớn từ phần đuôi của nó bay ra, một tảng đá lớn bằng trứng chim cũng theo đó mà ra.“Đây là yêu trùng gì?”Vương Thiên Thuỵ nhìn mười mấy con trùng màu máu đang vặn vẹo trên đất, nghi hoặc hỏi.Huyết sắc trùng tử có tám móng vuốt, trên người đầy móc câu.
Cách di chuyển giống con cua, nhưng khác con cua ở chỗ nó không có lớp vỏ cứng rắn.“Đây là Huyết giải trùng, ký sinh trong cơ thể linh thú.
Lấy máu linh thú làm thức ăn, cho đến khi hút khô máu mới thôi.
Rời khỏi cơ thể linh thú, nó rất dễ dàng chết đi.”Vương Thanh Linh giải thích, nàng đi qua nhặt lên một tảng đá màu vàng.
Phát hiện tảng đá màu vàng rất nhẹ, bên ngoài có một chút đường vân màu đen.Thôn linh mãng tổng cộng thải ra mấy trăm con Huyết giải trùng, sau đó mới ngưng bài tiết.Vương Thiên Thuỵ lấy