Tổ chức Tam tiên minh cũng không nghiêm mật, dù sao cũng là nhiều thế lực xây dựng, không có thế lực ngoại bộ uy hiếp.
Qua thời ian dài, các thế lực tự nhiên khởi khác nhau, thực lực mạnh bất mãn tài nguyên phân phối, thực lực yếu cảm thấy mình xuất lực quá lớn nhưng cũng không có được đủ tài nguyên tu tiên.
Hơn nữa thế lực ngoại lại mượn sức uy hiếp, bọn họ rất nhanh, bọn họ rất nhanh liền luân hãm.Tam tiên minh hiện tại chỉ còn trên danh nghĩa, ba vị Nguyên Anh tu sĩ chia làm ba phái, ủng hộ thế lực khác nhau.Vương Minh Nhân âm thầm gật đầu, lại hỏi một ít vấn đề.
Đám người Trần Dương trả lời chi tiết, cũng báo cho Vương Minh Nhân địa phương cần chú ý.Một lúc lâu sau, Vương Minh Nhân ra khỏi trà lâu, đi dạo dọc theo ngã tư đường.Linh Miết phường thị vẫn là náo nhiệt giống như trước kia.
Trên ngã tư đường dòng người như nước, thanh âm thét to không ngừng.Một chén trà nhỏ thời gian sau, Vương Minh Nhân xuất hiện ở một lầu các màu xanh cao hai tầng, trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Thanh liên các”.
Đây là một cửa hàng buôn bán lá trà, cũng là một cứ điểm tình báo đường của Vương gia, thuận tiện cùng tộc nhân Nam Hải và Đông Hoang liên hệ.
Vương Minh Nhân là người có bối phận cao ở Vương gia, hắn tự nhiên biết chỗ này là một cứ điểm.Chưởng quầy là một người nam trung niên tầm ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Vương Minh Nhân, hắn biến sắc, rất nhanh liền khôi phục bình thường.Vương Minh Nhân là tu sĩ có bối phận tối cao của gia tộc, lại là đệ tử Thái Nhất tiên môn, tình báo đường tự nhiên nhìn qua Vương Minh Nhân trong bức họa.“Vị tiền bối này, có muốn mua chút lá trà gì không? Hay là muốn vãn bối giới thiệu một chút? Thanh liên trà điếm của chúng ta là không tồi.”Người nam trên mặt lộ ra tươi cười thành khẩn, cười hỏi.“Trườn Sinh ở nơi nào? Chuyển cho ta một lời nhắn, liền nói là ta có việc muốn nhờ, trong đây là lời nhắn của ta.”Vương Minh Nhân lấy ra một viên trữ vật châu màu xanh, đưa cho người nam trung niên, truyền âm nói.Người nam trung niên cười đáp ứng, đưa cho Vương Minh Nhân hai bình trà diệp, Vương Minh Nhân thanh toán linh thạch, thu hồi trà diệp rồi đi ra ngoài.Trong trữ vật châu có một chút tài liệu luyện khí, còn có hai kiên pháp bảo, còn có Truyền âm phù cùng thư tín.Người nam trung niên không dám chậm trễ, lấy ra Truyện tấn bàn, báo cáo cấp trên.Hắn không cùng gia tộc trực tiếp liên hệ, cũng không biết cứ điểm của gia tộc ở Nam Hải, có việc hay dùng Truyện tấn bàn để thông báo với cấp trên, tầng tầng hội báo, giảm thiểu rủi ro.Tứ Hải môn, một trong mười đại tông môn Nam Hải.Thiên Hải điện, là trọng địa Tứ Hải môn, tụ tập nhiều vị tu sĩ Nguyên Anh.Bọn họ vẻ mặt thần sắc khá nhau, thầm thì to nhỏ.Không quá bao lâu một người nam trung niên khuôn mặt uy nghiêm đi đến.
Người nam trung niên mặc áo dài màu lam.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, tản mát ra một loại khí tức thượng vị.Người nam trung niên họ Lục tên Bân, chưởng môn Tứ Hải môn."Ra mắt chưởng môn sư huynh."Nguyên Anh tu sĩ ở dây đều hành lễ, trăm miệng một lời nói.“Các vị sư đệ sư muội, hôm nay gọi các ngươi đến, thật ra chỉ lcó một việc, bản tông dự định cùng Thái Nhất tiên môn tăng cường hợp tác, phối hợp