“Không nghĩ tới một chuyến đi đến Tiên Duyên thành con có thể liên tục thăng tiến hai cảnh giới.
Không tệ, nhưng trên con đường tu tiên, không thể chỉ vì lợi ích trước mắt, đi vững từng bước mới là con đường tốt nhất.”Vương Minh Viễn nhìn Vương Trường Sinh đứng trước mặt, trầm giọng răn dạy.“Vâng, con ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.”Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng.“Gặp mẹ con đi, mẹ con đang mang thai, con đừng nói đến sự việc nguy hiểm để tránh dọa nàng.
Tiếp qua mấy tháng, mẹ con có thể sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội.”Nói đến đây, sắc mặt nghiêm túc của Vương Minh Chiến dịu lại, lộ ra một chút vui vẻ.“Con hiểu rồi, con cáo lui.”Không bao lâu, Vương Trường Sinh đi đến chỗ ở của Liễu Thanh Nhi.Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Liễu Thanh Nhi mười phần mừng rỡ, muốn làm điểm tâm cho Vương Trường Sinh ăn, lại bị Vương Trường Sinh ngăn cản.“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi.
Tình huống hiện tại của mẹ đặc thù, về sau những chuyện đại loại như nấu cơm để cho con làm.”Liễu Thanh Nhi khoát tay áo rồi nói: “Không cần, con còn phải tu luyện.
Nhị thẩm mỗi ngày đều nấu cơm đến cho ta, đám người Trường Vũ đều đến gặp ta nói chuyện phiếm.
Con làm việc của con là được, mẹ không cần con chiếu cố.”Vương Trường Sinh không có kiên trì.
Nữ quyến Vương gia trong lúc mang thai, được những nữ quyến khác chiếu cố, đây là quy định của Vương gia.Vương Trường Sinh ngồi nói chuyện với Liễu Thanh Nhi trong chốc lát, chọn kể một ít truyện vui vẻ.Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh quay về chỗ ở của mình, ngồi xuống tu luyện.Vương Minh Viễn điều động mười tộc nhân cùng Vương Trường Sinh học tập luyện chế Khôi lỗi thú, bắt đầu từ đơn giản nhất là điêu khắc rối gỗ.Ngoại trừ dạy tộc nhân điêu khắc rối gỗ, Vương Trường Sinh còn dành thời gian thăm mẹ.
Đương nhiên hắn cũng không quên việc tu luyện.Năm tháng sau, Liễu Thanh Nhi thuận lợi hạ sinh một bé gái, Vương Trường Sinh có thêm một em gái.Vương Minh Viễn đặt tên là Vương Trường Nguyệt.
Vợ cả và vợ lẻ của Vương Diệu Long cũng lần lượt hạ sinh một trai một gái.
Gọi là Vương Minh Long và Vương Minh Phượng.Ba đứa trẻ được sinh ra, đem đến cho Vương gia vài phần không khí vui mừng.Trẻ con mới sinh ra, không thể biết được là có linh căn hay không có linh căn.
Tạm thời để bọn họ ở lại Thanh Liên sơn.
Nếu sau này không có linh căn, sẽ đưa về cuộc sống thế tục.Vương Trường Sinh có thêm một em gái, mười phần vui mừng, làm mọi thứ để Vương Trường Nguyệt vui vẻ.Vương Trường Nguyện thật sự rất thích vị anh trai Vương Trường Sinh này.
Mỗi khi nàng nhìn thấy Vương Trường Sinh, đều cười khanh khách không ngừng.Thời gian như thoi đưa, năm tháng đổi dời.
Năm năm rất nhanh đã trôi qua.Trong một khoảng sân vắng vẻ, ở trong phòng, Vương Trường Sinh đang luyện chế Khôi lỗi thú.
Ba tộc nhân ngồi cách đó không xa đang quan sát, bọn họ nín thở ngưng thần, sợ sẽ bỏ lỡ gì đó.Trải qua năm năm học tập, ba tộc nhân trổ hết tài năng, ở phương diện chế tác Khôi lỗi thú có thiên phú nhất định.Bọn họ lần lượt là Vương Minh Mai, Vương Minh Trung và Vương Trường Bân.
Vương Minh Mai đã có thể luyện chế ra Hạ phẩm khôi lỗi thú, chỉ là xác xuất thành công thấp, vẫn ở trạng thái phải bù vốn.Vương Trường Sinh hiện tại luyện chết Hạ phẩm khôi lỗi thú xác xuất thành công rất cao.
Hai ngày có thể luyện chế ra một Nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú.Làm cho Tinh hồn yêu thú bay vào giữa mi tâm Khôi lỗi thú, một con Nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú được luyện chế xong.“Ngũ cô, các ngươi còn chỗ nào không hiểu? Ta sẽ giảng lại cho các ngươi cẩn thận một chút.”Vương Trường Sinh cười hỏi.Ba người Vương Minh Mai lần lượt nói lên vấn đề, Vương Trường Sinh từ từ giải đáp, mười phần kỹ càng.“Hôm nay tới đây thôi! Các ngươi trở về đi, luyện