Vương Minh Nhân cũng hối hận xanh ruột.
Nếu sớm biết Huyền Nguyệt đảo có sáu Kim Đan tu sĩ, có nói thế nào hắn cũng sẽ không đi tập kích Huyền Nguyệt đảo.Hắn sốt ruột lập công, nếu không cũng sẽ không phạm phải đại sai lầm.
Cũng may tính mạng Vương Thanh Sơn không nguy hiểm.“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi tự tiện hành động, quấy rầy toàn bộ kế hoạch của lão phu.
Khẳng định sẽ phải phạt ngươi, nếu không những người khác noi theo, alox phu biết xử trí như thế nào? Trừ của ngươi hai vạn điểm cống hiến, lập tức trở về Bạch Sa đảo.
Không có mệnh lệnh của lão phu, không được tự tiện hành động.
Nếu tái phạm, chuyển giao cho Chấp pháp điện.”Lưu Cận giọng điệu nghiêm khác, không giống như đang nói giỡn.Vương Minh Nhân đáp ứng, lấy ra một chuỗi trữ vật châu, đưa cho Vương Thanh Sơn, rồi nói: “Thanh Sơn, điều dưỡng cho tốt.
Ở đây có chút tài nguyên tu tiên, là một chút tâm ý của Minh Nhân thúc.
Hảo hảo dưỡng thương.”Hắn suýt nữa hại chết Vương Thanh Sơn, trong lòng thật sự cảm thấy tội lỗi.Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, nhận lấy trữ vật châu.Vương Minh Nhân dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời khỏi.Hắn đi trên con đường phồn hoa, vẻ mặt có chút mất mát.Lần đại chiến này, hắn vốn định lập nhiều công lao một chút.
Vì sốt ruột lập công, ngược lại lại phạm phải sai lầm.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện chiến sự mở rộng, như vậy hắn mới có thêm càng nhiều cơ hội lập công.Khi hắn đi vào Linh Miết phường thị, thấy được Lục Ngọc Hoàn.
Nàng có chút mất hồn mất vía, thần sắc dại ra.
Hai đồng môn bồi ở bên người nàng, không thấy Trần Dương.
Có chút kỳ quái, Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn luôn luôn như hình với bóng.Vương Minh Nhân đi đến, trên mặt lộ ra một chút thành khẩn tươi cười hỏi: “Lục sư tỷ, như thế nào không thấy Trần sư huynh?”Nghe xong lời này, Lục Ngọc Hoàn đôi mắt nhất thười hồng hẳn lên, thần sắc ảm đạm nói: “Phu quân hắn vì cứu ta mà đã chết trong tay kẻ địch.”Bạch Sa đảo bị tập kịc, Vương Thanh Sơn toát ra khỏi vòng vây.
Lục Ngọc Hoàn và Trần Dương cũng phá được vòng vây.
Hai gã cường địch truy kích bọn họ.
Tại thời điểm đấu pháp, Trần Dương vì cứu Lục Ngọc Hoàn mà chết trên tay cường địch.Vương Minh Nhân hơi hơi sửng sốt, sắc mặt hắn có chút cổ quái.Trước có Tây Môn Phượng, sau có Trần Dương, bọn họ đều vì tình yêu mà không quan tâm đến con đường của mình.
Tây Môn Phượng thì còn tốt, vẫn chưa chết, nhương Trần Dương thì trực tiếp thân tử đạo tiêu.Vương Minh Nhân để tay lên ngực hỏi, hắn không thể nào làm được.Hành vi của Tây Môn Phương và Trần Dương đều để cho Vương Minh Nhân không thể tưởng tượng được, là tất cả mọi người đều như vậy? Nói cách khác, hoặc là những gì hắn mặc định đều là sai?“Lục sư tỷ, người chết không thể sống lại được.
Ngươi nhìn thoáng một chút, nếu có cơ hội, chúng ta lại thay Trần sư huynh báo thù.”Vương Minh Nhân mở miệng an ủi nói, chiến sự cùng nhau, cho dù là Kim đan tu sĩ của Thái Nhất tiên môn, đều sẽ ngã xuống như nhau.Lục Ngọc Hoàn cười khổ gật gật đầu nói: “Hy vọng vậy! Vương sư đệ, ta còn có việc, ngày khác lại tán gẫu.”Nói xong lời nnày, nàng cùng hai gã đồng môn bước nhanh rời khỏi.Vương Minh Nhân thở dài một hơi lẩm bẩm: “Khổ tu nhiều năm, may mắn Kim đan, vì yêu mà thân tử đạo tiêu! Cái này nên nói thế nào?”Hắn tự giễu từ, lắc lắc đầu, gia tăng bộ pháp.Ra khỏi phường thị,