Trung Nguyên, vương triều Đại Yến.Lỗ Châu, một mảng sơn mạch xanh biếc liên miên vạn dặm.Một toà núi cao nghìn trượng, Vương Thiên Văn đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa xa.Vì tìm kiếm động phủ toạ hoá của Hoạ thánh Lục Hi.
Vương Thiên Văn đi khắp nơi tìm hiểu tình huống của Lục Hi.
Hắn càng hiểu biết Lục Hi, càng thêm bội phục người này.Lục Hi không có danh khí cao ở tu tiên giới, hắn rất ít tham gia những cuộc hội họp của người tu tiên, thanh danh không lớn.
Nhưng hắn trân trọng phàm nhân, làm không ít việc lợi nước lợi dân, chỉ là hắn không lưu lại danh tính.
Công tích đều bị địa phương chiếm lấy.
Nhưng dân chúng từng nhận được ân huệ của hắn đều tương truyền bằng miệng với nhau.
Hơn nữa còn lập miếu thờ cung phụng Lục Hi.Đại Yến Chính Đức năm thứ bảy, Thanh Châu Trần gia có cương thi làm loạn, giết hại mấy ngàn dân chúng.
Lục Hi trảm yêu trừ ma, trị bệnh cứu người.Đại Yến Chính Đức năm thứ ba mươi lăm, Thanh Long hà U Châu có yêu giao làm loạn, cắn nuốt mấy vạn dân chúng.
Lục Hi lấy đại thần thông gi3t chết yêu giao.Tuyên Thống năm bốn mươi bảy, Vũ Châu đại hạn mười năm, dân chúng lầm than, Hạn Bạt thường lui tới.
Vạn dặm Vũ Châu không nơi nào được yên oone, Lục Hi xâm nhập và ổ Hạn Bạt, gi3t chết Hạn Bạt.
Thi vũ hoá giải tình hình hạn hán, cứu hơn trăm vạn nạn nhân.…Việc này là từ dân gian hoặc một ít tu sĩ cá biệt ghi lại.
Ghi chép của quan lại địa phương lại không có Lục Hi, giống như có người cố ý lau đi sự tồn tại của hắn.Hoặc là nói, Lục Hi không ham danh lợi không hiện thanh danh.
Cho dù như vậy cũng có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của hắn.Vương Thiên Văn rất bội phục cách làm người của Lục hi, không màng công danh.Mấy năm nay hắn lần tìm khắp vương triều Đại Yến, đi qua rất nhiều địa phương, đều không tìm được động phủ toạ hoá của Lục Hi.
Hiện tại đây là địa phương cuối cùng.Vương Thiên Văn căn cứ vào tình thi Lục Hi đích thân viết, sau khi trải qua điều tra, mới tra ra được địa phương này.Vương Thiên Văn ngự khí bay về hướng xa xa.
Không qua bao lâu, hắn dừng ở bên ngoài một rừng mai, trong không khí tràn ngập hương hoa.Lục Hi là Mai sơn bát hiền, hắn đam mê hoa mai, cũng vẽ không ít hoa mai.Vương Thiên Văn hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong rừng mai.Rừng mai rất lớn, Vương Thiên Văn đi được một ngày một đêm, cũng chưa thể đi ra ngoài.
Trên thực tế, là do hắn xúc động nên đã đi vào cấm chế.Vương Thiên Văn xem như không thấy tình huống hiện tại, tiếp tục đi về phía trước.Hắn cứ đi như vậy, chớp mắt đã một năm.Vương Thiên Văn ánh mắt kiên định, chắp tay về hướng hư không rồi nói: “Lục tiền bối, vãn bối Vương Thiên Văn, khâm phục tiền bối đã lâu.
Nay cố ý đến bái kiến tiền bối, nếu có chỗ nào quấy rầy, còn mong tiền bối chớ trách phạt.”Nói xong lời này, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, sau đó bản thân chợt xuất hiện ở bên trong một sơn cốc đầy tiếng chim hót hoa thơm.
Cách đó không xa có một toà thạch đình màu xanh, một nho sinh trung niên khuôn mặt trắng nõn ngồi ở bên trong.
Trên bàn đá bày ra một bàn cờ.Vương Thiên Văn nhìn thấy trung niên nho sinh, đồng tử co rụt lại.
Trung niên nho sinh không phải là ai khác, chính là Lục Hi, hắn còn sống? Không đúng, hắn phát hiện đối phương chỉ là hư ảnh, không phải thật thể.Vương Thiên Văn bước nhanh đi vè phía trước, cúi người hành lễ nói: “Vãn bối